Sở Dương cụp mắt, trong lòng thầm hận Mặc Bắc Hoàng thay lòng đổi dạ và ghen ghét Hoàng Thiên Vũ. Đúng là đồ ngu, cơ hội tốt như vậy mà đối phương lại không động lòng.
Mặc Bắc Hoàng biết bọn họ sẽ không đồng ý. Cô nghiêm mặt nói: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng. Một là các người đầu hàng, tôi sẽ tha cho các người một mạng. Hai là các người sẽ trở thành một thành viên trong nhóm tang thi.”
Đám người dị năng kia vô cùng phẫn nộ: “Cô đừng mơ!” Nhưng đa số người đều không đủ tự tin, vẫn đang do dự định xem tình hình thế nào rồi tính sau.
Mặc Bắc Hoàng híp mắt, giơ tay ra lệnh: “Xông lên cho tôi, cắn chết bọn họ trừ hai người cầm đầu kia!”
Phần lớn người dị năng ở phía đối diện sợ run người, có điều mãi lâu sau đám tang thi vẫn chẳng có phản ứng gì hết. Nếu không phải lúc này tình hình nguy cấp thì bọn họ thật sự không nhịn được phải bật cười thành tiếng: ả thi hoàng này đang tấu hài đấy à?
Mặc Bắc Hoàng nhìn sang bên cạnh thì thấy đám tang thi kia đang thảo luận với nhau bằng ngôn ngữ của tang thi như một lũ ngốc.
“Nữ hoàng vừa nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết.”
“Tôi thấy nữ hoàng dùng tay ra hiệu, chắc là bảo chúng ta giết bọn họ nhỉ?”
“Hình như vừa rồi nữ hoàng nhắc đến hai tên kia!”
“Tôi thấy bọn họ không biết tốt xấu, lại còn là thủ lĩnh nữa chứ. Nhất định là nữ hoàng muốn chúng ta giẫm bọn họ thành thịt nát!”
“Ôi chao, nữ hoàng nhìn bên này kìa! Nữ hoàng ngầu ghê, khí thế của cô ấy khiến tôi muốn quỳ gối!”
“Quỳ cái khỉ gì, nếu chúng ta không chấp hành nhiệm vụ thì coi chừng nữ hoàng xử chúng ta đó!”
Một đám tang thi hừng hực khí thế xông về phía người dị năng ở đối diện, làm đám người kia sợ đến mức chân run lẩy bẩy, ôm đầu khóc thét.
Mặc Bắc Hoàng cạn lời, không ngờ đám thuộc hạ ngu ngốc này lại không hiểu tiếng người. Cô rất sợ bọn chúng giết chết Hoàng Thiên Vũ và Sở Dương nên đành phải nói lại một lần nữa bằng ngôn ngữ của tang thi: “Không được động đến một sợi tóc của Thiếu tướng, cũng không được giết Sở Dương!”
Câu nói này dọa cho nhóm tang thi đã hiểu lầm khi nãy sợ run người, thậm chí có mấy tên muốn lùi lại chứ không dám tiến về phía trước.
Mặc Bắc Hoàng rất muốn đạp cho chúng một phát, cô nhìn mấy tên tang thi ngu xuẩn kia bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đám tang thi xung quanh nói vài câu, sau đó mấy tên tang thi ngu ngốc kia run rẩy đi về phía con người.
Mặc Bắc Hoàng: có đám thuộc hạ ngu xuẩn này mệt thật đấy, nếu bọn chúng không có thân thể mạnh mẽ thì e là đã toi đời từ lâu rồi!’
#Bỗng nhiên mình cảm thấy tang thi có chút đáng yêu, phải làm sao đây?#
Đám người dị năng ở phía đối diện cũng kinh ngạc nhìn lũ tang thi dở hơi này. Có chắc là chúng đến đây không phải để tấu hài không?
Tuy đám tang thi kia hành động chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng đi tới bên này.
Hoàng Thiên Vũ nhìn Mặc Bắc Hoàng trên lưng con ngựa trắng, trong mắt dấy lên sát ý: “Mọi người nghe lệnh, hãy giết bọn chúng để bảo vệ địa bàn của chúng ta!”
Tiếng hét của anh tiếp thêm can đảm cho các chiến sĩ nhát gan, sĩ khí của toàn quân đội tăng mạnh. Bọn họ hô vang: “Giết!”
Tang thi và người dị năng chém giết lẫn nhau. Tang thi có số lượng khổng lồ, thậm chí người chỉ cần bị chúng cắn hoặc cào xước sẽ biến thành tang thi.
Tuy nhiên người dị năng không phải là kẻ vô dụng, dị năng của bọn họ chuyên đối phó với tang thi. Thân thể tang thi rất rắn chắc, nếu không đánh trúng chỗ trí mạng thì chúng vẫn có thể sống sót.
Hai bên đều có thương vong. Bởi vì mỗi lần người dị năng sử dụng dị năng đều tiêu hao rất nhiều sức mạnh, cho nên thời gian kéo dài thì bọn họ thua chắc.
Hoàng Thiên Vũ thấy phe mình rơi vào thế yếu, nếu đánh tiếp thì chỉ tăng thương vong mà thôi. Anh lạnh lùng nhìn Mặc Bắc Hoàng: “Dừng tay! Tôi đi cùng cô!”
Khóe môi Mặc Bắc Hoàng khẽ cong lên. Cô ra lệnh, đám tang thi lập tức dừng cắn người. Cho dù mùi máu tươi hấp dẫn cỡ nào đi chăng nữa thì bọn chúng cũng không thể làm trái lời nữ hoàng.
*
Thượng Tiên: Đản Đản hắc hóa rồi, các bạn còn thích cô ấy không?
Mặc Bắc Hoàng: (mỉm cười) Đản Đản là ai hả?
Thượng Tiên: (run rẩy vì sợ hãi) Nữ hoàng bệ hạ, tôi sai rồi!
Mặc Bắc Hoàng: Xét thấy cô ngoan ngoãn như vậy, tôi sẽ thưởng cho cô!
Thượng tiên: (ôm đùi) Cảm ơn nữ hoàng bệ hạ!