Cô nhìn Hoàng Thiên Vũ trêu chọc nói: “Anh đẹp trai, không phải đúng rồi à. Chỉ cần anh đi theo bổn hoàng thì anh chính là phượng quân duy nhất trong hậu cung của bổn hoàng, chờ bổn hoàng đánh hạ được giang sơn nước S thì toàn bộ thiên hạ này đều là của hai người chúng ta!”
Các tang thi xung quanh cũng giúp nữ hoàng của họ trợ uy: “Hô hô!”
Bọn họ dùng đầu óc không thể minh mẫn nỗi của mình suy nghĩ: thì ra nữ hoàng coi trọng người này à!
Hoàng Thiên Vũ giận đến mức sắc mặt cũng biến thành màu đen, dã tâm của cô cũng thật lớn vậy mà còn muốn đánh chiếm cả nước, nhưng mà anh biết có nói nhiều thì cũng vô ích bởi vì dù cô có thay đổi suy nghĩ thì những người này cũng không từ bỏ đâu!
Anh không nói thêm gì cả chỉ đi về phía cô. Trong mắt anh chỉ có hận, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để giết cô, sau đó thì cũng sẽ dễ đối phó với đàn tang thi này hơn rồi!
Những người dị năng còn có thể tiếp tục sống vô cùng cảm động, chỉ một số ít người trong đó lại cảm thấy có chút ghen tỵ.
Nếu như bọn họ cũng có nhan sắc tuyệt mỹ như thiếu tướng thì có lẽ sẽ được thi hoàng chọn trúng và đạt được cơ hội bất tử, không cần phải tiếp tục ở lại đây mà lo sợ hãi hùng nữa!
Mi mắt Mặc Bắc Hoàng cong cong nhìn về phía người đàn ông đang đi đến. Cho dù anh thua thì cũng không cảm thấy suy sụp chút nào. Khí chất anh cũng không thua, giống như người mạnh trời sinh, đạp tất cả mọi người ở dưới chân.
Hoàng Thiên Vũ tới cách con ngựa của cô khoảng một mét thì dừng lại, lạnh lùng nói: “Có thể rút lui không?”
Đột nhiên Mặc Bắc Hoàng nghĩ tới cái gì. Ánh mắt cô thay đổi, cái roi màu đen trong tay lập tức vung về phía anh.
Hoàng Thiên Vũ giật mình, anh không ngờ cô lại ra tay dưới bao nhiêu con mắt chứng kiến như vậy. Thân thể anh hơi lùi về phía sau, roi da đánh rớt hai nút buộc trên cổ áo của anh, ấn ký hoa bỉ ngạn trước ngực cũng lộ ra.
Anh nhìn Mặc Bắc Hoàng trên lưng ngựa đang nhìn chằm chằm ngực mình, mày nhíu lại chất vấn: “Cô đang làm gì vậy?”
Khóe miệng Mặc Bắc Hoàng hơi nhếch lên: “Tới gần thêm chút nữa đi.”
Hoàng Thiên Vũ chịu đựng sỉ nhục tiếp tục đến gần thêm nửa bước. Mặc Bắc Hoàng duỗi tay ra kéo tay anh, anh bị cô kéo lên ngựa ngồi ở phía sau cô.
Hoàng Thiên Vũ ngồi phía sau hơi kinh ngạc, trong khoảnh khắc cô chạm vào tay anh vậy mà người có thói quen ở sạch như anh lại không chán ghét cô sao?
Còn cô nữa, dám giao phía sau lưng của mình cho một người xa lạ, điều mà chỉ có những người thật sự tin tưởng lẫn nhau mới làm.
Anh nỗ lực khắc chế suy nghĩ không tên trong lòng. Đây là cơ hội rất tốt, chỉ cần giết cô thì con người sẽ có cơ hội chiến thắng.
Lúc anh chuẩn bị ra tay thì cô nghiêng người đến gần anh: “Người nhà của anh ở đâu?”
Đôi mắt Hoàng Thiên Vũ híp lại, cha mẹ của anh vẫn còn ở trong căn cứ. Nếu bây giờ anh giết thi hoàng thì anh chắc chắn sẽ chết, điều này cũng đồng nghĩa với việc sau này sẽ không có ai bảo vệ cha mẹ anh.
Cố gắng ngăn chặn sát ý trong lòng, anh lạnh giọng trả lời: “Ở trong căn cứ, cô đã nói sẽ bỏ qua cho những người này!” Anh chăm chú nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, sợ cô nuốt lời.
Thân thể của Mặc Bắc Hoàng hơi ngã về sau dựa vào người anh rồi hơi nghiêng về phía anh nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, em sẽ không làm hại người nhà anh, đón cha mẹ anh đến đây đi, nơi này an toàn hơn!”
Hoàng Thiên Vũ không tin lời nói của cô, mặt anh không có cảm xúc trả lời: “Không cần, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của tôi!”
Anh có thể tự đặt mình vào nguy hiểm, nhưng lại không thể để người nhà dấn thân vào nguy hiểm.
Trong lòng Mặc Bắc Hoàng có chút mất mát. Bọn họ đã định sẵn sẽ đối lập với nhau, anh không tin cô cũng là chuyện bình thường. Cô nhắc nhở: “Vậy anh phải tìm người đáng tin cậy âm thầm bảo vệ người nhà của anh đó, đến một lúc nào đó anh sẽ hiểu không phải tất cả mọi người đều vô tư giống như anh đâu.”
Hoàng Thiên Vũ trầm mặc không nói, lời nói của cô làm cho anh không cách nào nói đúng hay không đúng. Con người đều sẽ ích kỷ nhưng khi đối đầu với kẻ địch mạnh vẫn có thể phân biệt nặng nhẹ!
*
Hoàng Thiên Vũ tên này không tồi, bổn tiên thật là thích!