Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 207: Tám mươi tám sủng quân của nữ đế (5)




Kim Đản Đản nghịch móng tay, giọng nói lười biếng thản nhiên truyền đến: “Mới sáng sớm mà các ngươi đã cãi nhau, làm phiền trẫm nghỉ ngơi.”

“Trẫm bận rộn xử lý công vụ, nếu vì các ngươi mà xảy ra sai sót, các ngươi có thể chịu trách nghiệm được không?” Giọng nói của nàng đột nhiên cao lên mấy phần.

Các mỹ nam sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy, giống như một đám chim cun cút sợ hãi.

Giọng nói bọn họ khẽ run: “Thần quân biết sai, xin bệ hạ trách phạt!”

Rõ ràng trẫm đẹp như vậy mà các người vẫn sợ hãi đến mức này cơ à?

Chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề, nếu không xử lý tốt sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.

Kim Đản Đản ho một tiếng: “Nếu các người rảnh quá không biết làm gì thì cứ ở trong viện luyện nam công (thêu thùa) đi, trong vòng nửa tháng không được phép ra ngoài!”

Mặc dù trong lòng các mỹ nam đều không cam lòng, nhưng vì sự uy nghiêm của đế vương, bọn họ đành phải đứng lên nói cảm tạ!

Một số người hành lễ với Kim Đản Đản xong thì trở về.

Nữ hoàng bệ hạ nói đêm nay muốn thị tẩm con ma ốm kia. Chỉ cần không phải là Phượng hậu thì đều dễ nói chuyện, nói không chừng sau này bọn họ cũng có cơ hội.

Có lẽ nữ hoàng bệ hạ muốn đổi khẩu vị, bây giờ nàng lại thích kiểu yếu đuối rồi!

Bọn họ nóng lòng muốn quay về luyện tập nam công, như vậy thân thể sẽ trở nên yếu đuối, càng có cơ hội giành được sự sủng ái của nữ hoàng bệ hạ hơn.

Kim Đản Đản: Trẫm vừa nghĩ đến cảnh một đám đàn ông bị nhốt trong viện luyện may vá, khung cảnh đó đúng là khiến người ta cay mắt…



Mấy thị quân không gây sự cũng trở về luyện nam công, như vậy có khi còn có thể nhận được sự thương hại của Bệ hạ.

Điện Giáng Trần.

Vân Dật Trần mặc một thân đồ trắng, tóc bạc, quay trở lại điện của bản thân. Hắn cầm tách trà ở trong tay, hai công công bên cạnh quỳ một gối xuống đất.

“Công tử, tối nay người định làm thế nào?” Một người trong số đó lo lắng nói, giọng nói không the thé như những công công khác.

Trong đôi mắt màu tím của Vân Dật Trần xẹt qua một tia sáng. Hắn đặt chén trà xuống, giọng nói không hề lo lắng, rất bình tĩnh: “Bình tĩnh, quan sát diễn biến!”

Một công công khác lo lắng: “Hay là chúng ta hành động trước đi?”

Vân Dật Trần liếc nhìn hắn ta một cái, công công nọ sợ đến mức lập tức câm miệng.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng nghịch mép chén trà, giọng nói thản nhiên: “Thời cơ chưa tới, đừng nhắc tới chuyện này nữa, tránh việc khiến nữ đế đề phòng!”

“Công tử, lẽ nào đêm nay người thực sự…”

Hai công công vô cùng lo lắng. Tổ tông của ta ơi, người sắp đánh mất sự trong trắng rồi, sao còn có thể bình tĩnh như vậy được chứ!

Đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã lo!

Bọn họ phát cáu, xùy xùy xùy, bọn họ giả làm thái giám đến phát nghiện rồi à?



“Các ngươi lui xuống đi!” Vân Dật Trần xua tay, không nói nữa.

Hai công công không còn cách nào khác, đành phải hành lễ lui xuống, vì lo lắng cho công tử mà trán đổ một tầng mồ hôi.

Vân Dật Trần hơi nghiêng đầu, tay đỡ trán, mái tóc màu bạc cũng theo đó xõa xuống. Thật nhìn không ra hắn đang nghĩ gì? Lâu lâu hắn lại lấy khăn tay che bên môi, ho khan vài tiếng.

Bóng đêm dần đến.

Bên trong điện Long Đằng.

Kim Đản Đản nhìn vào gương, nữ nhân trong gương rất xinh đẹp, đặc biệt là đêm nay. Khi nàng nghĩ đến chuyện có thể trêu chọc tình nhân của kiếp này, khuôn mặt liền đỏ bừng vì hưng phấn, trong mắt sáng rực.

Nàng đợi rồi đợi, vốn nghĩ hắn sẽ không đến, hoặc đang nghĩ cách từ chối nàng.

Mãi đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Trương công công hắng giọng bẩm báo: “Vân chủ đến…”

“Truyền hắn vào đi!” Kim Đản Đản không để ý, nói.

Cửa điện mở ra, Vân Dật Trần mặc y phục màu trắng bước vào, dáng vẻ chỉ cần gió thổi một cái cũng có thể ngã của hắn khiến Kim Đản Đản lo lắng, thân hình nhỏ bé này thật sự có thể làm chuyện đó sao?

Vân Dật Trần hành lễ với nàng: “Tham kiến nữ hoàng bệ hạ!”



Kim Đản Đản: Hử? Các mỹ nhân nhớ bình chọn cho trẫm nha…