Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 208: Tám mươi tám sủng quân của nữ đế (6)




“Ái quân miễn lễ, bình thân!”

Vân Dật Trần ngẩng đầu, thấy đôi má nàng hơi ửng đỏ, trong mắt như có sóng nước, tràn đầy ánh sáng.

Trong lòng hắn thở dài: Đêm nay nữ đế thật đẹp!

Hắn cụp mắt, che giấu suy nghĩ dưới đáy mắt, không nhìn nàng nữa.

Kim Đản Đản đứng dậy đi về phía hắn, ánh mắt như cười như không nhìn hắn. Hắn cúi đầu ngượng ngùng như một cô còn dâu nhỏ.

Nàng nâng cằm Vân Dật Trần lên, hơi thở nàng phả lên mặt hắn như hương lan: “Tối nay, Vân mỹ nhân chàng chính là người của trẫm!”

Nói xong, nàng kéo tay Vân Dật Trần đi đến bên giường, sau đó tùy ý ngồi xuống giường, nhướng mày nhìn hắn: “Chàng còn ngây ra đó làm gì? Qua đây hầu hạ trẫm cởi y phục!”

Vân Dật Trần nắm chặt thành quyền trong ống tay áo, hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Nhưng vì đại cục, hắn không thể không giơ tay lên chuẩn bị cởi đồ cho nàng.

Kim Đản Đản nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của hắn, trong lòng cực kỳ vui vẻ, bây giờ nàng rất muốn hát vang một bài.

Tiểu Mạch tử, cho dù chàng có kiêu ngạo cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị trẫm dẫm dưới chân, mặc cho ta bắt nạt, hừ ╭ (╯ ^ ╰) ╮ ai bảo trước đây chàng ức hiếp trẫm!

Y phục còn chưa được cởi ra, Kim Đản Đản đã vươn móng heo tới, bám lên người Vân Dật Trần, đè hắn ở trên giường.



Khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sau đó nhanh chóng biến thành vẻ thẹn thùng, còn có một chút ấm ức.

Trong mắt nàng mang theo vẻ trêu chọc, hôn lên môi hắn, hai đôi môi triền miên, hơi thở quẩn quanh.

Nàng nhẹ nhàng cọ xát cánh môi, cảm giác tê dại lan tràn.

Đôi mắt màu tím của Vân Dật Trần mở to. Với khoảng cách này, dường như nàng có thể đếm được từng sợi lông mi của hắn. Trong mắt hắn như có băng tuyết đang tan ra, sau đó biến thành sự tủi thân, ảo não.

Hắn rất muốn đẩy nữ nhân trước mặt này ra, nhưng cuối cùng vẫn cố chịu đựng.

Hắn nhìn đi chỗ khác, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giống như linh hồn không còn ở trong thân xác nữa. Lúc này hắn chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

Giây tiếp theo, sắc mặt Kim Đản Đản trở nên kỳ lạ, môi nàng rời khỏi môi Vân Dật Trần, che cái miệng nhỏ lại, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: “Sao lại toàn vị thuốc bắc thế này, đắng quá!”

Trong mắt Vân Dật Trần thoáng qua ý cười, hắn ho nhẹ một tiếng, che dấu tâm trạng rất tốt: “Khụ khụ, bệ hạ, thân thể của thần quân không tốt, cả năm không có lúc nào là không uống thuốc, khó tránh khỏi việc trong miệng có một chút vị thuốc bắc!”

Kim Đản Đản: Như thế mà mới có một chút vị thuốc bắc thôi sao? Ai không biết còn nghĩ rằng chàng muốn hạ độc trẫm cơ!

Nhìn khuôn mặt nhỏ đang ấm ức của nàng, trong lòng Vân Dật Trần vô cùng vui vẻ, cứ coi như lúc nãy bị chó liếm đi!



Nếu Kim Đản Đản biết hắn nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ lột sạch da hắn.

Vân Dật Trần tỏ vẻ áy náy, nói: “Bệ hạ, thân thể thần quân không thích hợp, chờ khi nào ta đỡ hơn hẵng tới hầu hạ người đi!”

Hắn sửa sang lại y phục, chống tay lên giường đứng dậy.

Kim Đản Đản chu chu môi: Mơ đi, chàng muốn dùng cách này để trốn, đừng hòng.

Nếu đã bước vào cung điện của trẫm, cho dù trẫm không làm chuyện đó với chàng thì cũng phải ôm chàng ngủ.

Vân Dật Trần đang bước ra phía ngoài thì giọng nói lười biếng của Kim Đản Đản đã truyền tới: “Đã khuya rồi, sức khỏe của ái quân không tốt, cứ ngủ lại đây đi!”

Nàng thành công nhìn thấy thân thể gầy yếu của hắn cứng đờ, sau đó hắn quay đầu lại, sắc mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt màu tím lóe lên thể hiện nỗi kích động của hắn: “Cảm ơn ý tốt của bệ hạ, nhưng thần quân thường xuyên ho khan, sợ rằng sẽ khiến bệ hạ ngủ không ngon giấc.”

“Không sao, mau đi vào ngủ đi!” Kim Đản Đản vỗ vỗ vào vị trí phía bên trong, ra hiệu cho hắn đi qua.

Nàng đã nói đến mức này rồi, Vân Dật Trần đành bước từng bước về phía nàng.



Thượng tiên: Ta cảm thấy Đản Đản đùa giỡn người khác thật ngầu!ヾ (≧ O ≦) 〃 Ngao… ta là mẹ ruột! mẹ ruột! mẹ ruột!