Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 217: Tám mươi tám sủng quân của Nữ Đế (15)




Mỹ nam khen nàng cả mười lăm phút, hắn ta nói không ngừng đến nỗi miệng khô khát nước. Trong lòng hắn ta cảm thấy may mắn, may mà nương hắn ép hắn học cách tán dương người khác. Nếu không thì hắn thảm rồi!

Kim Đản Đản gật đầu: “Ừm! Trẫm rất hài lòng. Chàng tên là gì?”

Khóe miệng mỹ nam co giật, hoá ra bệ hạ còn không biết hắn là ai sao?

“Bệ hạ, thần quân là Phó Diệc Nho, tài tử được nạp vào cung hai năm trước của người. Chỉ là số lần thần quân được gặp bệ hạ quá ít. Thần quân vẫn luôn ái mộ bệ hạ, mong ngóng bệ hạ nhiều năm, may mà hôm nay được bệ hạ nhớ đến!” Trong lòng Phó Diệc Nho rất kích động.

“Ồ ồ ~ Hóa ra là như vậy sao. Bao nhiêu năm này tủi thân cho chàng rồi, trẫm phong chàng thành quý quân!” Nể tình mỹ nam này rất biết điều, trẫm sẽ thăng chức cho hắn vậy! (Kim Đản Đản sẽ không thừa nhận là do miệng hắn ta ngọt biết nịnh nọt người khác đâu)

“Tạ ơn bệ hạ!”

Vẻ mặt Phó Diệc Nho ái mộ nhìn Kim Đản Đản, trong mắt hắn ta có chút xấu hổ: “Nữ Hoàng bệ hạ, thần quân không dám ở đó nữa, nhỡ đâu lại có rắn nữa thì phải làm sao đây?”

Kim Đản Đản gật đầu. Hắn ta nói rất có lý, dù sao cũng là một mạng người mà!

Phó Diệc Nho cắn môi dưới, sắc mặt hắn ta đỏ thêm vài phần. Hắn ta giống như lấy ra dũng khí rất lớn vậy: “Thần quân muốn bồi bệ hạ ngủ, sinh hạ long chủng cho bệ hạ!”

Kim Đản Đản: “Khụ khụ!” Ngươi muốn hù chết trẫm để dễ thừa kế Hoàng vị của trẫm sao?



Khóe miệng nàng co giật nhìn mỹ nam có chút nhỏ tuổi trước mặt. Đứa nhỏ này chắc tầm mười lăm tuổi, nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi đấy!

Nàng thay đổi chủ đề: “Chàng vẫn còn nhỏ, không vội chuyện sinh con!”

Phó Diệc Nho nghiêm túc lại thâm tình nhìn nàng: “Bệ hạ, thần quân biết sinh con rất đau. Nhưng thần quân không để ý, vì bệ hạ thần quân có đau hơn nữa cũng đáng. Xin bệ hạ đừng tiếc thương cho thần quân!”

Kim Đản Đản: Ngươi không để ý, nhưng trẫm để ý đấy!

Trẫm là người đã có nam nhân rồi. Nếu như chàng ấy biết sẽ giết trẫm đấy!

Vừa nghĩ đến người tình kiếp này, Kim Đản Đản liền đau đầu!

Nhưng mà lòng nàng cũng kiên định hơn một chút, nàng mặt vô biểu tình uy nghiêm nói: “Trẫm sẽ sai người sắp xếp cho chàng một chỗ nghỉ, lui xuống đi!”

Đôi mắt Phó Diệc Nho ửng đỏ nhìn nàng. Ở Vương triều Nữ Tôn có rất nhiều nữ nhân đều coi nam nhân như phụ kiện, công cụ sinh con. Mà bệ hạ, nàng là một nữ nhân tốt chân chính, hiểu cho hắn như vậy.

Trong lòng hắn âm thầm thề: Đợi ta lớn thêm chút nữa, nhất định sẽ sinh vài cục cưng ngoan ngoãn cho bệ hạ!

Kim Đản Đản thấy đôi mắt hắn ta ửng đỏ, oán thầm trong lòng: Nàng để đứa nhỏ này chết tâm sớm chút cũng tốt. Mười lăm tuổi vẫn còn là một đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên mà!

Kim Đản Đản cảm thấy mỗi một ngày trong cuộc sống của mình rất nhàm chán. Hậu cung tám mươi tám mỹ nam, không được mấy người thú vị. Hầu hết đều là những mỹ nam thần kinh, trà xanh!



Nàng lại nhớ đến Vân Dật Trần, nhất thời cảm thấy sởn tóc gáy. Nhưng nàng lại không có cách nào, nàng không thể vứt bỏ người tình kiếp này của nàng được!

Ngọn lửa trong mắt nàng bùng cháy hừng hực: Thiếu niên lầm đường lạc lối, vậy thì để trẫm hóa thành ánh sáng đến cứu rỗi chàng vậy!

Kim Đản Đản mang theo hai nha hoàn thân cận, một đội nhân mã đi dạo… Cứ đi dạo như vậy rồi dạo đến điện Lạc Trần.

Nàng còn chưa bước vào, bên trong đã truyền đến một tiếng “choang!”, tiếng đồ sứ vỡ vụn.

“Công tử, ngài uống chút thuốc đi!” Công công tận tình khuyên nhủ.

“Cút! Ta không uống!”

Vân Dật Trần phất tay áo, âm thanh loảng xoảng vang lên, bộ ấm trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.

Thân thể Kim Đản Đản run rẩy một chút, trên lưng toát mồ hôi lạnh: Trẫm còn bước vào nữa không? Chàng sẽ không đánh trẫm chứ?

“Công tử…”

“Khụ khụ ~ Cút đi cho ta!” Đôi mắt màu tím của Vân Dật Trần lạnh lùng nhìn vị công công đó. Khiến hắn ta sợ đến nỗi không dám nói gì, hành lễ rồi run rẩy rời đi.