“Không thấy sư phụ đang nói chuyện với sư huynh của con sao? Đừng xen mồm vào!”
Bát Giới bĩu môi, cảm giác ấm ức đến nỗi cái mũi sắp rớt ra, lỗ tai heo cụp xuống dưới, trong hốc mắt lấp lánh nước mắt: “Sư phụ, trước kia ngài yêu thương nhất là lão Trư con mà, vì sao bây giờ lại ghét bỏ con như vậy?”
Kim Đản Đản thích heo, nhưng thích là heo nhỏ cơ. Mặc dù vậy nhưng khi nhìn thấy nhị đồ đệ đang lã chã chực khóc, trong lòng nàng cũng rất khó chịu.
Nàng nhìn hắn vẫy tay, Bát Giới lập tức ghé đầu lại đây.
Kim Đản Đản học nguyên chủ vuốt ve đầu hắn trấn an: “Bát Giới ngoan, con phải ngoan ngoãn nghe lời. Lần sau vi sư tìm thịt cho con ăn, nếu gặp yêu tinh xinh đẹp cũng nhường cho con ngủ!”
“Lẩm bẩm ~ sư phụ, con biết sư phụ đối với con tốt nhất mà!” Bát Giới vui vẻ giơ cây đinh ba chín răng lên hưng phấn nhảy nhót lung tung.
Kim Đản Đản nhỏ giọng lẩm bẩm: Thật đúng là một con heo đơn thuần, ngu ngốc.
Ngộ Không cụp mắt, cảm thấy tiểu sư phụ có chút khác thường.
Hắn vừa mới chuyển động hạ thân, muốn đặt nàng trên lưng ngựa. Nàng lại làm nũng giống như một đứa bé: “Không Không, ngồi trên lưng ngựa lâu, đau mông lắm, con cõng vi sư đi!”
Vì thế, Ngộ Không ngoan ngoãn làm theo, cõng nàng.
Đối với Ngộ Không mà nói, cơ thể nhỏ bé của nàng rất nhẹ, giống như không có chút trọng lượng nào. Hắn có thể cõng nàng trên lưng cả ngày cũng không có vấn đề.
Hắn vừa đi vừa niệm kinh thư: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc!”
Trong lòng Kim Đản Đản vui vẻ, Ngộ Không hắn đã thông suốt rồi sao?
Nàng kín đáo hỏi: “Không Không, con cảm thấy vi sư thế nào?”
Ngộ Không ngừng niệm kinh, đáp lại một câu qua loa: “Rất tốt!”
“Vậy vì sao con lại niệm câu này?” Kim Đản Đản nghi hoặc.
“Sư phụ, ngài đã quên rồi sao? Con là Ngộ Không, ‘ không tức là sắc, sắc tức là không ’ đây là ngài dạy cho con mà!” Con ngươi màu vàng của hắn nhìn nàng, mang theo một chút nghi hoặc.
Kim Đản Đản ngượng ngùng cười: “Vi sư nhớ rõ!”
Nguyên chủ, mẹ nó cô dạy kinh thư cho đồ đệ kiểu đó sao?
Cô như vậy là dạy hư nam nhân của trẫm rồi đấy, giờ trẫm phải giải quyết sao đây?
Kim Đản Đản vô cùng buồn bực, nàng phải công lược một con khỉ còn hòa thượng hơn cả hòa thượng là nàng sao?
Nàng vỗ lưng hắn: “Vi sư buồn chán, con kể chuyện xưa cho vi sư nghe đi!”
Ngộ Không: “Con không biết!”
Kim Đản Đản: “Vậy con hát đi?”
Ngộ Không: “Con không biết!”
Kim Đản Đản: “Vậy con biết làm gì?”
Ngộ Không: “Niệm kinh…”
Kim Đản Đản: “……”
Trả lại cho trẫm một con khỉ đàng hoàng đi!
Được nam nhân yêu nàng mấy đời cõng, vậy mà trong lòng nàng ngoại trừ buồn bực vẫn là buồn bực. Bây giờ oán khí của Kim Đản Đản lớn đến nỗi muốn hủy thiên diệt địa.
“Để ta xuống ngay lập tức, vi sư không cần con cõng nữa!” Nàng vỗ vào lưng hắn, cũng không thể gấp gáp, ít nhất tứ chi còn có thể hoạt động.
Mặc dù lưng của Ngộ Không bị Kim Đản Đản vỗ có chút đau nhưng mày hắn chưa hề nhăn lại dù chỉ một chút. Hắn chỉ lên tiếng “Vâng”, rồi đặt Kim Đản Đản lại trên lưng ngựa.
Kim Đản Đản nhìn tên người yêu của nàng giống cái đầu gỗ, trong lòng chảy ra nước mắt dài như sợi mì.
Nàng ngồi trên lưng ngựa Bạch Long ca hát:
“Bóng đêm loang lổ đang nói gì
Ai có thể nói cho ta nên lựa chọn như thế nào
Mỗi khi ta nhớ tới thời khắc chia lìa
Bi thương chảy ngược thành dòng sông”
Hầu Tử đang đi phía trước một tay nắm dây cương của ngựa Bạch Long, nhỏ giọng niệm kinh.
Bát Giới ở phía sau đang tám chuyện với Sa Tăng: “Tam sư đệ, đệ nói có phải sư phụ đã bị kích thích gì không?”
Sa Tăng nhìn thoáng qua bóng dáng của Kim Đản Đản, liếc mắt nhìn Bát Giới: “Nhị sư huynh, huynh đừng nói bậy. Sư phụ là người xuất gia, không thể thành thân với quốc vương của Nữ nhi quốc được đâu!”
Bát Giới thở dài:
*
Ha ha: Bát Giới và Sa Tăng đều là đồng đội heo!