Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 296: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (4)




 “Haizzz ~ không biết sư phụ có oán việc chúng ta đến cứu ngài quá sớm không, nếu chúng ta đến muộn một chút thì có thể bọn họ đã sinh con rồi!”

Sa Tăng: “Chắc không có chuyện đó đâu, sư phụ sẽ không nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy. Dựa vào diện mạo của sư phụ, đừng nói là yêu tinh mà ngay cả tiên nữ trên thiên đình cũng sẽ thích người, chỉ mong có thể làm ấm giường cho sư phụ ấy chứ.”

Móng heo của Bát Giới đáp trên vai Sa Tăng, khuôn mặt heo cười đến là đáng khinh: “Đệ nói rất đúng, lần trước ta còn nhìn thấy suýt chút nữa thì sư phụ đã hôn yêu tinh thỏ rồi đấy…”

“Bát Giới, có phải con muốn ăn heo nướng không?” Kim Đản Đản không thể nhịn được nữa phải hô to một tiếng.

Làm Bát Giới sợ tới mức thân mình mập mạp run lên một chút, ngay lập tức ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa.

Kim Đản Đản tiếp tục nói: “Lại để vi sư nghe được con nói bậy thì vi sư sẽ cắt lỗ tai con để làm rau trộn tai heo đấy!”

Bát Giới lập tức che miệng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không nói thì không nói, chỉ cần lúc sư phụ ngài ăn thịt nhớ để cho chúng con húp canh là được rồi!”

Kim Đản Đản cũng không biết nên nói gì, suốt ngày đầu heo này chỉ có ý nghĩ xấu xa.

“Rào rạt ——”

Gió thổi qua rừng cây xung quanh, Ngộ Không cảm thấy có một mùi yêu khí, lập tức đuổi theo.

Sau đó, giọng nói của một cô nương truyền đến từ xa: “Ai da ~ chân đau quá. Có người không, cứu tôi với?”



Bát Giới vừa nghe giọng nói này, trong ánh mắt heo hiện lên trái tim màu hồng, lau nước miếng, tự đề cử mình nói: “Sư phụ, có cô nương kêu cứu, lão Trư con đi lên trước xem chút nhé!”

Hắn vui sướng bay về phía phát ra giọng nói.

Kim Đản Đản nhìn bóng dáng của hắn, đầu heo này đúng là tính xấu không đổi. Vùng ngoại ô hoang vu thế này thì làm gì có cô nương, yêu tinh thì chắc không thiếu đâu.

Phải để hắn ăn chút đau khổ, xem lần sau hắn còn dám có tính háo sắc này không?

“Vù vù ~”

Một trận gió mạnh thổi lại đây, Sa Tăng hôn mê bất tỉnh, còn Kim Đản Đản bị gió mạnh cuốn bay đi.

……

Đầu Kim Đản Đản choáng váng, lúc mê lúc tỉnh, hai tròng mắt nhắm chặt. Nàng cảm thấy mình đang được hai người đỡ mới có thể đứng thẳng.

Bên người hình như còn vây quanh rất nhiều người, mơ mơ màng màng nghe được các nàng đang nói:

“Đúng là một tiểu hòa thượng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, diện mạo xinh như một bức tranh, trách không được những nữ yêu tinh khác không nỡ ăn!” Tay nữ tử vuốt ve gương mặt của Kim Đản Đản, trong giọng nói quyến rũ mang theo si mê và ngượng ngùng.

“Chúc mừng Đại vương, sau này Đường Tăng chính là nam nhân của ngài!” Nhóm tiểu yêu tinh xung quanh nịnh nọt nói.



“Thơm quá, chúng tiểu nhân chỉ cần ngửi một cái thôi là được rồi!”

Dứt lời, Kim Đản Đản cảm giác tay nhỏ của mình bị ai đó liếm một cái.

“Cút ngay, đừng dọa chàng.” Nữ nhân có giọng nói quyến rũ kia đá văng người nọ ra.

Kim Đản Đản hơi nhíu mày, mở mắt ra. Một màn trước mắt làm nàng sợ tới mức lập tức tỉnh lại.

Đây là một cái sơn động rất rộng, nàng bị một đám nữ nhân vây quanh.

Mỗi người nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy một cái cây rụng tiền, hai mắt tỏa ánh sáng xanh lè. Còn có hai con hồ ly chưa hóa thành hình người ghé sát vào chân nàng ngửi ngửi, ngẫu nhiên thừa dịp người khác không chú ý thì trộm liếm cẳng chân nàng.

Một nữ nhân mặc y phục màu đỏ quyến rũ hình như là lão đại. Nàng ta có một đôi mắt hồ ly có thể mê hoặc người, chín cái đuôi phía sau đang vung vẩy một cách vui vẻ.

Tay ả vuốt ve khuôn mặt Kim Đản Đản, vứt cho nàng một ánh mắt mê hoặc. Cơ thể ả ghé sát vào nàng, cảnh đẹp trước ngực nửa che nửa hở lắc lư theo động tác của ả.

Ả thổi một hơi vào mặt Kim Đản Đản: “Tiểu công tử, chàng tỉnh rồi hả?”

Kim Đản Đản biết ả ta là hồ ly tinh, nhưng trên người ả không hề có mùi hồ yêu, thổi ra khí cũng có mùi hương hoa, có chút mê hoặc tâm hồn con người.

Kim Đản Đản lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với ả.