Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 344: Miêu thiếu nữ tìm chồng (22)




Nhưng chỉ một lát sau Tần Hiên đã nhận được cuộc gọi từ công ty.

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gấp gáp: “Sếp Tần, anh mau về đi, trong công ty xảy ra chuyện rồi. Có người tiêu tốn một số tiền lớn đang liên tục thu mua cổ phần của chúng ta. Mấy thành viên hội đồng quản trị của công ty đã đi rồi, những người còn lại đang mở hội nghị để bàn bạc đối sách.”

Mặt Tần Hiên biến sắc, mục tiêu nhiệm vụ lần này của anh ta không chỉ là Tinh Thụy La mà còn có những người khác nữa, công ty cũng cần phải bảo vệ.

Anh nhìn Kim Đản Đản với dáng vẻ tràn đầy áy náy: “Xin lỗi Thụy La, công ty tôi có chút việc gấp cần xử lý ngay bây giờ. Em ở chỗ Đơn Duy Mạc trước nhé!”

Trước khi đi anh vẫn không yên tâm cho lắm, bèn dặn dò lần nữa: “Cậu ấy bị phim manga ướt át tẩy não, em cẩn thận chút, cố gắng lấy thứ gì đó phòng thân. Nếu cậu ấy bắt nạt em thì em cứ khóc thật to, cậu ấy sẽ không làm gì em đâu!”

Bình thường tên nhãi Đơn Duy Mặc kia không ép buộc người khác, song nếu anh ta lên cơn thì chưa chắc.

Có điều Tần Hiên thật sự không thể phân thân, đành phải tạm thời sắp xếp như vậy trước đã. Anh đưa Kim Đản Đản đến nhà Đơn Duy Mạc rồi vội vã rời đi.

Kim Đản Đản vừa đẩy cửa vào nhà đã trông thấy Đơn Duy Mạc đang ngồi im một chỗ, rèm che cửa sổ trong nhà bị kéo kín, ánh sáng trong phòng có phần u ám.

Anh ngồi im không nhúc nhích, trông dáng vẻ hơi kỳ lạ.

Kim Đản Đản rón rén tới gần: “Đơn Duy Mạc, anh sao thế?”



Đơn Duy Mạc cất tiếng cười trầm khàn, bả vai run nhè nhẹ. Anh ngẩng đầu lên, vì ánh sáng tối mờ nên khuôn mặt anh mơ hồ không thấy rõ, nhưng vẫn mang lại cảm giác lạnh lẽo: “Ha, giữa em và công ty, cậu ta đã lựa chọn công ty!”

Kim Đản Đản tức giận, hậm hực nói: “Anh nói bậy, Tiểu Mạch Tử sẽ không vứt bỏ em đâu!”

Trước đây dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh ta không bao giờ vứt bỏ cô.

“Tiểu Mạch Tử?” Đơn Duy Mạc lặp lại, trái tim lại run lên đầy đau đớn lần nữa.

Ba chữ kia khiến linh hồn anh rung động, nhưng tại sao cô lại gọi người khác?

Anh đứng dậy đi về phía Kim Đản Đản, phía sau là bóng tối bao trùm.

Kim Đản Đản nhận thấy hơi thở u ám đang tới gần, cô sợ đến nỗi muốn lùi ra đằng sau.

Nhưng cô tự động viên mình tuyệt đối không được lùi lại.

Đơn Duy Mạc dừng lại ở trước mặt cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách tầm hai mươi centimet.

“Cô gái à, em thật sự cho rằng cậu ta là Tiểu Mạch Tử mà em gọi tới gọi lui sao?” Anh kéo tay cô đặt lên vị trí trái tim mình: “Em có biết không, mỗi lần em gọi cậu ta như vậy là trái tim anh lại đau như cắt!”

Kim Đản Đản cảm nhận được trái tim anh đang đập thình thịch, dường như lòng bàn tay cô cũng rung lên theo tiếng thình thịch ấy.



Tay anh hơi lạnh nhưng nhiệt độ truyền từ bàn tay đến trái tim cô thông qua tiếp xúc lại ấm nóng. Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như cỏ trúc tỏa ra từ trên người anh.

Giống mùi của Tiểu Mạch Tử, sao mà quen thuộc đến thế…

Quen đến nỗi suýt thì cô cho rằng anh là Tiểu Mạch Tử!

“Sao hả? Em cũng cảm thấy quen thuộc phải không?” Đơn Duy Mạc hỏi vặn.

Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Anh cũng cảm thấy em vô cùng quen thuộc! Quen thuộc đến nỗi anh muốn chiếm hữu em để xem em có nhớ ra mọi chuyện hay không!”

Kim Đản Đản trợn tròn mắt vì kinh ngạc, không biết là do anh nói cô quen thuộc hay là do cảm thấy sợ hãi khi anh nói muốn chiếm hữu cô.

Nói chung là cô bị sốc toàn tập.

Đến khi bình tĩnh lại, cô lập tức lùi về sau. Người đàn ông trước mặt là ác ma, lúc này anh hệt như một nhân vật phản diện đang hắc hóa.

Trong ánh sáng u tối, anh chợt nở nụ cười dọa Kim Đản Đản sợ đến mức tim đập hẫng nửa nhịp.

Anh vươn tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng rồi đặt xuống một nụ hôn.