Bờ môi lạnh lẽo kia đượm hương thơm như cỏ trúc, Kim Đản Đản không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ấy.
Thiếu chút nữa cô đã mê muội, thật sự là anh quá giống Tiểu Mạch Tử.
Dường như tận sâu trong linh hồn cũng có cùng sự cộng hưởng.
Nhưng nếu như anh là Tiểu Mạch Tử thì cảnh trong mơ của Tần Hiên phải giải thích thế nào?
Đây là thế giới thực, không phải thế giới tiên hiệp tồn tại trong tiểu thuyết tình yêu, vì vậy bọn họ là hai người riêng biệt.
Hai người có dấu ấn và hơi thở giống nhau, phải chăng trong đó có một người là âm mưu của hệ thống khác? Mục đích của bọn chúng là gì?
Đơn Duy Mạc cảm thấy cô gái trong lòng mình đang tâm hồn treo ngược cành cây. Cô chê kỹ thuật hôn của anh sao?
Anh cắn nhẹ vào cánh môi cô, Kim Đản Đản bị đau nên hoàn hồn, nhìn anh đăm đăm!
Hai người nhìn nhau trong ánh sáng mờ tối.
Đơn Duy Mạc: Cô gái à, em tập trung chút đi!
Kim Đản Đản: Mẹ kiếp, anh còn cắn em thì em sẽ cào chết anh!
Sau ba mươi giây bốn mắt nhìn nhau, Đơn Duy Mạc hôn nồng nhiệt hơn. Khí thế của Kim Đản Đản yếu dần, cô phải dựa sát vào Đơn Duy Mạc mới đứng vững được.
Cô bị hôn đến nỗi chân tay bủn rủn. Khóe miệng Đơn Duy Mạc khẽ cong lên: xem ra kỹ thuật hôn của mình khá ổn!
Anh bế cô đến gần phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường mềm mại rồi dè dặt đè lên người cô.
Giọng nói cuốn hút xen lẫn chút trầm khàn: “Cô gái à, mấy bộ phim hoạt hình kia không phải vô dụng đâu, đã đến lúc em thể hiện cho tốt!”
Kim Đản Đản bị anh hôn đến mơ màng, ánh đèn lờ mờ làm cô hơi ngây ngốc: “Thể hiện gì cơ?”
Đơn Duy Mạc áp mặt vào cổ cô, mút nhẹ một cái. Giọng nói của anh như đang đầu độc: “Đương nhiên là tạo bé mèo con như thế nào!”
Hơi nóng anh thở ra phả vào cổ cô làm cô ngứa ngáy. Hơn nữa, thật sự là tư thế này rất mập mờ, khiến người ta suýt nghẹt thở.
Kim Đản Đản thở hổn hển vì căng thẳng, giọng hơi run rẩy: “Đơn… Chủ nhân, anh đừng làm bậy!”
Mẹ nó, cô lại biến thành con mèo nũng nịu rồi, có thể để cho người ta nói chuyện đàng hoàng được không?
“Làm bậy thì sao nào?” Đơn Duy Mạc cười xấu xa, sau đó cởi cúc áo trước người Kim Đản Đản.
Một cơn gió lạnh thổi vào người, Kim Đản Đản cảm thấy thân trước chợt mát lạnh, bèn vung tay vùng vẫy: “Đừng, đừng làm vậy!”
Đơn Duy Mạc giơ tay giữ lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhíu mày hỏi vặn: “Đừng làm gì cơ?”
Kim Đản Đản tức tới độ muốn chửi thề: mẹ nó, đã cởi quần áo của cô rồi mà còn hỏi muốn làm gì?
Thấy cô không vùng vẫy nữa, Đơn Duy Mạc lại hỏi một câu vô liêm sỉ: “Em muốn tự cởi hay là muốn anh cởi giúp em?”
Kim Đản Đản: Đậu xanh rau má! Không ngờ con sen này lại mặt dày như vậy!
Đơn Duy Mạc thấy cô không trả lời bèn nói: “Im lặng tức là ngầm chấp nhận!!”
Kim Đản Đản: Tức quá đi! Cô bị anh mặt dày dọa cho cô quên cả phản ứng được chứ?
Kim Đản Đản thấy anh vươn tay định cởi quần áo cho mình, cô sợ quá đành vội vàng lên tiếng: “Meo… Để em tự cởi, để em tự cởi!”
Đơn Duy Mạc dừng lại, nhìn cô bằng đôi mắt đượm ý cười, giọng nói quyến rũ cực kỳ êm tai: “Em cởi đi!”
Kim Đản Đản: Mẹ nó, mình vừa mới nói gì thế? Tự cởi á? Mình làm chuyện ngu ngốc như vậy mà được à? Rút lại thôi!
Cô cười ngượng ngùng: “Ha ha! Chủ nhân ơi, em là mèo mà, người và thú không thể yêu nhau đâu!”
Gương mặt tuấn tú của Đơn Duy Mạc ghé lại gần cô. Anh nhìn vào mắt cô, giọng nói cực kỳ cuốn hút: “Chủ nhân của em muốn trải nghiệm tình yêu cấm kỵ giữa người và thú đó!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản tối sầm, cô mắng: “Đồ biến thái!”
Đơn Duy Mạc hoàn toàn xem như cô khen mình, anh nở nụ cười dâm dê: “Anh còn biến thái hơn nữa cơ, em có muốn trải nghiệm không?”