Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 353: Sát thủ tuyệt tình, lang quân si tình (2)




Kim Đản Đản bị phong bế ký ức của mấy đời, trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống quân.

【 Ký chủ, lần này nhiệm vụ của cô là ám sát thái tử của Viêm Quốc là Viêm Nghị, trợ giúp Nhị vương gia – Viêm Dục đăng cơ! 】

Bởi vì hệ thống quân điều chỉnh một chút ký ức của Kim Đản Đản để giảm bớt một vài phiền toái không cần thiết, cũng không có bất kì lời giải thích nào cho nàng.

Cách một cái màn giường màu vàng, dường như nàng có thể thấy thái tử Viêm Nghị đang nằm ngủ say trên giường, nàng đã che giấu sát ý trong mắt rất tốt.

Nàng mới vừa gõ cửa bên ngoài, thấy bên trong không có đáp lại nên nàng tiến vào xem xét.

Viêm Nghị bình yên ngủ ở chỗ đó, dung nhan của hắn tuấn mỹ. Lúc này hắn không còn sự lạnh nhạt như ngày thường, giống như một con rồng đang ngủ say.

Hắn bình thường là người vững vàng, ổn trọng, có lẽ chỉ giả bộ ngủ.

Nàng là sát thủ, cần phải một phát trúng ngay, không cho đối phương bất kì một cơ hội nào để chuyển bại thành thắng.

Một khi thất bại, nhiều năm che giấu sẽ bị bại lộ, kiếm củi ba năm đốt trong một giờ.

Nàng lặp lại một lần nữa: “Điện hạ, đã đến giờ lâm triều, hãy để Tâm Nhi thay y phục cho ngài!”

Bóng dáng bên trong giật giật, rồi ngồi dậy, Kim Đản Đản lập tức tiến lên hầu hạ hắn.

Ngay lúc Viêm Nghị nhìn nàng, trong mắt hắn có một tia phức tạp chợt lóe qua, lại biến thành lạnh nhạt ngày thường ngay lập tức.



Hắn nhắm mắt lại, để nàng sửa sang lại y phục cho hắn.

Trong lòng Kim Đản Đản kinh ngạc, cố gắng để tim đập bình tĩnh hơn, cho tới nay thái tử vẫn giống như giếng sâu không ai có thể nhìn thấu.

Không biết mới vừa rồi hắn ngủ thật hay ngủ giả, hoặc chỉ đang thử thăm dò nàng.

Nàng cẩn thận sửa sang lại y phục cho hắn, từng bước rửa mặt chải đầu cho hắn.

“Tâm Nhi…” Hắn mở to mắt, giọng nói tràn ngập từ tính vang lên không hề có gợn sóng.

“Điện hạ, xin hỏi ngài có phân phó gì không ạ?” Kim Đản Đản hành lễ, chờ đợi hắn dặn dò.

Viêm Nghị đứng dậy, đến gần nàng, dán ở bên tai nàng nói: “Tối nay, ngươi tới dạy bổn cung làm thế nào để thông phòng!”

Dứt lời, hắn nhanh chóng rời đi.

“Bịch… Bịch…” Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa.

Bên tai của Kim Đản Đản tựa hồ còn dư lại hơi ấm mà hắn vừa thở ra, trên mặt của nàng chỉ có một chút kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Chỉ là bàn tay của nàng giấu dưới ống tay áo đã toát ra mồ hôi, nhẹ nhàng run rẩy.



Từ trước đến nay thái tử không gần nữ sắc, chưa từng có nha hoàn thông phòng, mà nàng là người được chủ nhân chọn lựa kỹ càng, được phái đến bên cạnh thái tử để ám sát hắn.

Nàng ổn định tâm thần, điều chỉnh lại suy nghĩ, sau đó cải trang rồi lén đi đến một rừng cây ở bên ngoài phủ.

Nàng hái xuống một cái lá cây, để lên miệng thổi một khúc như tiếng chim kêu. Dù người bình thường có nghe thấy cũng chỉ tưởng là tiếng chim kêu, sẽ không nhận ra có gì bất thường.

Không bao lâu sau, một người mặc y phục màu đen bịt mặt xuất hiện, nghe giọng nói của hắn thì khoảng trên dưới hai lăm tuổi, là một nam nhân: “Tâm Nhi cô nương, có chuyện quan trọng gì sao?”

Kim Đản Đản đưa tờ giấy cho hắn: “Sự tình khẩn cấp, mong hãy giao cho chủ nhân!”

Hy vọng nam tử mà Tâm Tâm quyến luyến, có thể nghĩ ra biện pháp để nàng tránh được kiếp số này!

Nếu không phải yêu sâu đậm chủ nhân thì nàng cũng sẽ không thâm nhập vào hang hổ, tình nguyện đi ám sát thái tử.

Nam nhân nhận tờ giấy, bóng dáng màu đen nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Kim Đản Đản nhìn trái nhìn phải, thấy không có người nào chú ý mới đi về phía phủ của Đại hoàng tử.

Khi xác định bọn họ đều đi rồi, hai ám vệ xuất hiện cách đó không xa. Bọn họ che giấu vô cùng kín đáo, không có bất kì kẻ nào phát hiện.

Bọn họ làm mấy ám hiệu với nhau rồi nhanh chóng dùng khinh công rời khỏi rừng cây.

Sau khi bãi triều, Viêm Nghị trở lại, Kim Đản Đản hầu hạ hắn thay triều phục, mặc y phục thoải mái cho hắn.