Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 354: Sát thủ tuyệt tình, lang quân si tình (3)




Viêm Nghị nhìn chằm chằm nàng lúc này mới có mười sáu tuổi. Khuôn mặt nàng vẫn còn vài phần ngây ngô, nhưng cũng có thể nhìn ra một chút anh khí.

Mi mắt, ngũ quan kia, giống như trong trí nhớ ba năm trước đây, hoàn toàn là một mỹ nhân băng sơn.

Nàng sửa sang lại đai lưng cho hắn, hắn duỗi tay vuốt ve mu bàn tay của nàng, trêu chọc: “Da như phấn dồi, cùng lắm chắc cũng chỉ như Tâm Nhi thôi nhỉ!”

Lòng bàn tay của hắn ấm áp hơi dùng sức nhẹ nhàng vuốt ve qua lại mu bàn tay của nàng, khi nói chuyện hơi ấm như có như không phun vào trên mặt nàng.

Lông mi của Kim Đản Đản dường như không chịu nổi nhiệt độ kia, nhẹ nhàng rung động, giống kia một cánh bướm đang giương cánh muốn bay.

Nàng rút tay mình về, lui về phía sau một bước kéo ra chút khoảng cách với hắn, hơi cúi đầu đứng ở một bên: “Điện hạ, Tâm Nhi đã sửa sang lại y phục cho ngài rồi!”

Viêm Nghị tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh nàng, hơi cúi đầu nhìn về phía nàng: “Tâm Nhi, ngươi nói bây giờ bổn cung đã mười chín tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa hành phòng, có phải đã quá muộn rồi không?”

“Ngươi biết đấy, bây giờ tam đệ và tứ đệ của bổn cung đã có hai đứa nhỏ, bổn cung có nên cố gắng thêm để tự khen thưởng bản thân không nhỉ?”

Mấy câu hỏi này làm mồ hôi lạnh sau lưng Kim Đản Đản chảy ròng ròng, nàng đề nghị: “Vậy điện hạ có thể suy xét đến lời Hoàng Thượng nói, nạp thêm vài vị phi tử!”

Viêm Nghị buồn rầu nhíu mày lại, lắc đầu: “Không được, không được, nơi nào có nữ nhân thì thị phi cũng nhiều, bổn cung cảm thấy cứ như bây giờ cũng khá tốt!”



Kim Đản Đản: Rốt cuộc hôm nay thái tử bị làm sao vậy chứ?

Ngay khi thần trí của Kim Đản Đản như đi vào cõi thần tiên thì cằm nàng đột nhiên bị Viêm Nghị nâng lên. Tay hắn vuốt ve mặt nàng, giọng nói từ từ truyền đến:

“Bổn cung cảm thấy như Tâm Nhi cũng khá tốt, an tĩnh, lại rất nghe lời, hơn nữa thông minh, lanh lợi. Nếu có một ngày Tâm Nhi có cốt nhục của bổn cung, chắc chắn ta sẽ chăm sóc ngươi rất chu đáo!”

Kim Đản Đản sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thái tử nói vậy là có ý gì chứ?

Lời nói của hắn dừng lại bên tai nàng một lần nữa: “Bổn cung không muốn bị nữ nhân làm phiền. Tâm Nhi vừa đẹp, lại hiểu chuyện, sinh một đứa bé cho bổn cung được không?”

Lời này giống như đánh nàng vào địa ngục. Ý của hắn là muốn coi nàng như một công cụ để sinh con, sau khi sinh xong cũng không được tới quấy rầy hắn.

Quả nhiên là hắn không có trái tim, lạnh nhạt, đối với ai đều vô tình.

Vô tình nhất là nhà đế vương, huống chi hắn là thái tử còn nàng cũng chỉ là một cung nữ nhỏ bé!

“Tâm Nhi…” Sắc mặt Kim Đản Đản tái nhợt, không biết đang giả vờ sợ hay thật sự bị dọa sợ, lắp bắp nói không ra lời.

“Tới đây, chơi cờ với bổn cung!” Viêm Nghị lại mở miệng lần nữa.

Hai người cùng nhau hạ cờ vây. Ở trước mặt Viêm Nghị, Kim Đản Đản nhất định phải thua, vấn đề chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.



Trong lúc chơi cờ còn phải chịu đựng lời nói đùa giỡn của Viêm Nghị: “Tâm Nhi, có phải ngươi đang rất chờ mong không?”

Kim Đản Đản lắc đầu, không nói.

“Tâm Nhi, ngươi có kinh nghiệm không?” Viêm Nghị lại hỏi lần nữa.

Nàng làm sát thủ nhiều năm, lần đầu tiên bị hỏi vấn đề này, sắc mặt ửng đỏ.

Nàng nắm chặt quân cờ màu trắng trong tay, đầu ngón tay bị nàng niết đến nỗi đỏ lên, hình thành sự đối lập vô cùng rõ ràng với quân cờ.

“Điện hạ, Tâm Nhi không phải nha hoàn thông phòng, cho nên Tâm Nhi cũng không hiểu việc này, hay là điện hạ đi tìm người khác đi!”

Tay Viêm Nghị cầm tay nhỏ của nàng, khóe mắt lại như chứa ý cười nhè nhẹ: “Các nàng ấy đâu có xinh đẹp được như Tâm Nhi, bổn cung chỉ thích ngươi. Sao nào, chẳng lẽ ngươi có ý kiến?”

“Tâm Nhi không dám!” Kim Đản Đản hơi dùng sức rút tay mình ra khỏi tay hắn, nhưng có làm thế nào cũng không rút ra được.

“Điện hạ…” Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.

Lại nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo nghiền ngẫm nhìn nàng. Hắn thấy nàng nhìn qua, cũng không buông tay mà càng thêm nắm chặt tay nàng.