Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 213




Hai vợ chồng Kiều Triết Viễn và Mễ Lộ Dung ngay khi nhận được điện thoại liền tức tốc chạy tới,đẩy lùi luôn cuộc họp hội đồng quản trị sắp diễn ra,trong lòng căng thẳng lo lắng không nguôi.Họ chỉ biết bảo bối nhà họ giờ phút này đang vì người khác hiến máu,vốn dĩ không đồng ý vì sợ ảnh hưởng sức khoẻ, nhưng khi nghe tới người đó là ai liền tức khắc do dự.

Bởi Âu Dương Vận với họ là chỗ quen biết thâm giao,gọi là anh em tri kỉ thân thiết cũng chẳng ngoa.Với bọn họ y được xem là người anh cả khiến họ kính nể,tôn trọng như trưởng bối trong nhà,chỉ là họ không biết tại sao vẫn luôn cảm thấy canh cánh kì lạ trong lòng!! rốt cuộc bọn họ chưa bao giờ kể về y cả? vậy cho nên bảo bối là từ chỗ nào biết đến y đâu? chẳng lẻ tất cả là trùng hợp? là vô tình giúp người thôi sao?

Gia Hân vì thay ba mẹ chủ trì cuộc họp nên ráng nhịn không tới,nhưng nàng cũng đã dặn dò ba mẹ,hễ có biến dù nặng hay nhẹ đều nhất định phải thông báo cho nàng,đệ đệ ở trong nhà từ nhỏ đến lớn luôn được xem như bảo bối mà cưng phủng nâng niu.Ngậm trong miệng sợ tan,nâng trong tay sợ rớt,một chút cũng không dám lơ là khinh xuất.Tân Phàm vẻ ngoài xinh đẹp phấn điêu ngọc trác,thậm chí đến cả họ ngày ngày ngắm nhìn vẫn luôn cảm thấy kinh diễm không thôi.

Người nhà đã vậy,huống chi là đám người ngoài xã hội đâu? biết được ai tốt ai xấu mà quen? cải trắng bảo bối nhà họ sao có thể tùy tiện để heo ủi chứ? chuyện hiến máu này cũng coi như may mắn trong hoạ được phước đi?

Nhân phẩm làm người của đội trưởng tốt như vậy,tỉnh lại chắc chắn sẽ nhớ mà báo đáp ân nhân,khéo khi lại giới thiệu hậu bối sở cảnh sát hay anh em đường đệ trẻ tuổi trong nhà mặc họ tuyển lựa con rể,chọn được rồi chắc chắn họ sẽ cảm tạ anh bằng một hồng bao lì xì hậu hỉnh thật dày.

Đến lúc đó chén rượu mừng của hai vợ chồng tiểu Phàm anh không muốn nhận cũng khó a~,thân càng thêm thân,Tân Phàm nếu muốn thì gọi anh một tiếng cha nuôi họ cũng bằng lòng nguyện ý.

Chỉ là lần này sảy ra chuyện ngoài ý muốn nghiêm trọng hơn họ tưởng rất nhiều,ngay khi chứng kiến bộ dáng băng bó thạch cao và thần sắc nhợt nhạt,yếu ớt kia khiến tim họ đau như bị ai đó hung hăng dày xéo.Không biết nguyên nhân thật sự,họ chỉ nghĩ là cậu không may gặp tai nạn nên không nghĩ nhiều,bởi ngoài quan tâm lo lắng ra thì còn làm được gì khác nữa đâu?

Thời gian nghĩ hè vừa vặn chuẩn bị cho kì thi đại học,những ngày này thiếu niên hầu như luôn túc trực ở bệnh viện,thế nhưng chưa được bao lâu đã bị ba mẹ bắt lôi trở về ôn thi đại học,dù không muốn nhưng sở bất đắc dĩ đành phải trở về,đám người Âu Dương gia thấy thế cũng không khỏi cảm động một phen,thầm nghĩ anh đúng là có phúc,may mắn quen được một người bằng lòng cam tâm hi sinh như thế.Dù vậy vẫn chẳng thể nào ngăn cản nổi quyết tâm cậu tới thăm anh,một ngày chạy tới mấy lần,có khi còn mang sách theo vừa chăm vừa ôn tập luôn.

Hệ thống thậm chí cũng không chắc y sẽ tỉnh lại lúc nào nên cậu rất lo,thậm chí quên luôn cả việc virus xâm nhập và cốt truyện thay đổi kia,không phải cậu không quan tâm,nhưng hiện tại không còn tâm trí dư thừa để ý chuyện vặt vảnh đó,với cậu thì tình trạng y hiện tại mới là điều quan trọng nhất.

Hôm nay cũng vậy,cậu mang theo cơm trưa dinh dưỡng nấu sẵn ở nhà tới cho Diêu Âm mẹ ruột anh,kể từ hơn nữa tháng trước y hôn mê sâu thì mẹ đã chịu trách nhiệm ngày ngày ở lại chăm sóc.Dù nhà bọn họ có tiền,có thể chi ra mời điều dưỡng chăm thay nhưng không muốn,họ sợ những người đó sẽ không tinh tế,không tận tình tỉ mỹ chăm sóc anh,dù sao cũng là người ngoài vì tiền thì cũng thôi.Nhưng ai sẽ tình nguyện cả ngày ngó chừng một cổ thân thể bất động chứ? trông anh hiện tại có khác gì một pho tượng đâu?

Mễ Lạc Tranh quen thuộc mở cửa phòng bệnh, thì trông thấy mẹ anh đang dùng tăm bông thấm ướt vành môi,hai người thân thiết nhìn nhau gật đầu cười nhạt một cái rồi lại xoay đầu tiếp tục công việc.

Xem đồng hồ đã tới giờ trưa,cậu đặt túi cơm lên bàn,mở ra chia vào trong chén rồi đưa chén canh xườn hầm ấm nóng thơm phức về Diêu Âm,nhỏ giọng nói "Canh này cháu dựa theo cách bác chỉ hôm nọ để làm ấy ạ,bổ máu hoạt huyết bác ăn thử rồi cho cháu ý kiến nhé?"

Diêu Âm trong lòng cảm động khoé mắt phiếm hồng,bà nâng tay đón nhận chén canh rồi cẩn thận nhấm nháp,vô cùng ưng ý mà hài lòng gật đầu tán thưởng Mễ Lạc Tranh.

"Tiểu Vận quen được một người thật lòng như cháu cũng là may mắn của nó..." bà nhìn thẳng cậu,hai mắt đong đầy hoà ái chân thành ngữ điệu cảm thán đáp.

Lời này hoàn toàn là lời nói thật lòng thật dạ của bà,thiếu niên này dù bận hay không nhưng ngày nào cũng thế,vẫn cứ như cũ tới quan tâm chăm sóc hỏi han bà và cả con trai bà.Tính cả việc nấu cơm canh đổi món liên tục đã khẳng định thêm phần tình cảm chân thành ấy,thời gian quen nhau nói ngắn không ngắn nói dài không dài,những việc sảy ra trong thời gian qua toàn bộ bà đều nắm rõ trong lòng bàn tay,cũng vì lẽ đó nên với đứa con dâu trẻ này bà là đặc biệt hài lòng.Con trai tạm thời chưa tỉnh,chưa hỏi ý kiến nên không có công khai cho gia đình thiếu niên được biết về mối quan hệ của hai người.

Tuy rằng lo lắng nhưng nàng hiểu rõ đứa con trai Âu Dương Vận này,chỉ cần là người nó yêu thì sẽ dùng hết mọi giá để bảo vệ chăm sóc người ấy,nói bà là người dễ tính hay quan loa thất trách cũng được,bà không quan tâm,chỉ cần y được vui vẻ thoải mái hạnh phúc là được.Đừng tưởng nàng bề ngoài nhìn thì rắn rõi mạnh mẽ,nhưng kì thật nội tâm vẫn rất mềm yếu lo xa,con trai bà độc thân bao năm nay khó khăn lắm mới thoát kiếp sao có thể không vui đâu?

Chỉ là cho dù thế nào thì việc con trai độc nhất biến thành tình trạng hiện tại,thật đúng là ngoài sức tưởng tượng của bà,thậm chí trước đó bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào bước đường này.Âu Dương Vận đứa con trai này từ nhỏ sức khoẻ đã phi thường hơn người,được huấn luyện quân đội chính trang,được học võ và rèn luyện thường xuyên khiến cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh,cao hơn so với bạn bè đồng trang lứa.Định kì khám sức khoẻ mỗi tháng đều có,chỉ số luôn thực ổn định bình thường,nhưng hiện tại đã hôn mê bất động hơn nữa tháng,muốn bà mặc kệ không lạ kì cũng thật khó.

"Bác đừng vì lo lắng mà bỏ bữa như vậy ạ,nếu không a Vận tỉnh lại anh ấy sẽ lo lắng lắm"

Mễ Lạc Tranh thấy nơi gương mặt được bảo dưỡng rất tốt kia đã bắt đầu lấm tấm mụn nước,dù không nhiều lắm nhưng so với trước kia đã là khá tệ rồi,cẩn thận tinh ý quét mắt một chút liền có thể nhận ra tình trạng ăn ngủ không ngon của bà dạo gần đây,mà cũng đúng thôi,con trai cưng độc nhất rơi vào tình trạng này nàng sao có thể không lo lắng chứ?

"Ta ăn không vào,hễ cứ nghĩ tời tình trạng của tiểu Vận là ta lại..." bà cúi thấp đầu ngữ điệu ngẹn ngào đáp, khiến Mễ Lạc Tranh nhìn thấy càng không đành lòng,cũng không dám lên tiếng an ủi hay cam đoan điều gì,bởi bản thân cậu cũng không chắc chắn được anh sẽ tỉnh lại lúc nào,một ngày một năm, hai năm hay thậm chí là cả đời đều có thể sảy ra,chỉ là dù cho bao lâu đi nữa cậu vẫn sẽ đứng đây yên lặng đợi anh trở về.

Dù không muốn ăn nhưng bà hiện tại đã rất đói bụng rồi,thêm nữa ai bảo đứa "con dâu nhỏ" này làm đồ ăn vừa bắt mắt lại mỹ vị đâu? không kìm lại nổi dụ hoặc mà bắt đầu dơ tay động đũa,Mễ Lạc Trang đeo bao tay cẩn thận bóc tôm đặt vào trong chén giúp nàng,phòng bệnh VIP rất lớn lại có máy lạnh kèm máy tinh lọc không khí nên không bám mùi,ước chừng qua hơn 20 phút nàng mới dùng cơm trưa.Món tráng miệng là táo tây cắt khúc và chén nhỏ chè dưỡng nhan,thoả mãn xoa xoa bụng nhỏ, ánh mắt nhìn về phía cậu càng thêm vừa ý hài lòng.

Mễ Lạc Tranh chuyển đề tài về lại phía anh hỏi

"Hôm nay bác sĩ tới khám nói thế nào ạ?"

"Bác sĩ nói tình trạng sức khoẻ hiện tại đã khôi phục hơn 50%,ổ đạn cũng đã khép được phân nữa,chỉ số các loại cũng tốt theo lí mà nói thì nên tỉnh lại mới đúng,nhưng không hiểu tại sao thằng bé vẫn cứ hôn mê lâu như vậy? bác sĩ nói sau này khả năng cao tỉnh lại sẽ ảnh hưởng trí tuệ,hay tính cách thay đổi khác thường,tại vì khi trúng đạn ví trí sau ót va chạm phần bê tông cứng....nếu thằng bé thật sự biến ngốc cũng được,nhà ta vẫn sẽ bảo đảm nó nhàn nhã vô lo sung sướng cả đời"

"Tân Phàm này,nếu a Vận chẳng may biến ngốc thì con không cần phải ở bên cạnh chăm sóc nó đâu,con còn trẻ,còn tương lai còn gia đình và rất nhiều mơ ước hoài bảo trong cuộc sống,hiện tại tình nồng con vẫn sẽ lựa chọn yêu nó.Nhưng nếu tương lai sau này con hối hận thì cứ việc nói với bác,rời đi là lựa chọn tốt bác sẽ chúc phúc cho con." Diệu Âm hai tay cầm lấy tay cậu mà trịnh trọng thông báo,miệng nói thế nhưng trong lòng lại không khỏi xúc động nuối tiếc,đứa con dâu này vừa tốt lại xinh đẹp nhưng lại phải làm dâu nhà người ta mà không phải nàng,thử hỏi nàng sao có thể cam tâm nuốt trôi đâu?

Vẻ mặt bà không giấu nổi vẻ sầu lo mệt mỏi,vừa nuối tiếc lại lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của anh,nếu thật sự không tỉnh thì họ nên làm cái gì bây giờ?

Mễ Lạc Tranh nhìn nàng như vậy càng không đành lòng,bảo ban khuyên đến muốn dẹo cả lưỡi mới khiến nàng bằng lòng ra về nghĩ ngơi,trước khi đi còn không quên nhẹ nhàng đóng lại cửa chính,chừa không gian riêng cho hai người.

Nàng đi phòng bệnh thoáng chốc an tĩnh trở lại,Mễ Lạc Tranh dõi mắt chăm chú nhìn nam nhân khuôn mặt điển trai đã hiện rõ yếu ớt đang nằm trên giường,tự nhiên nghĩ tới gì đó nhưng rất nhanh đã lắc đầu phủ nhận,đều nói tai hoạ ngàn năm người xấu sống dai ác nhân sống lâu,nam nhân này đầu óc luôn là tràn đầy ý nghĩ đen tối bậy bạ sao có thể sảy ra chuyện đâu? bị bệnh nằm mãi trên giường cũng là tuyệt đối không có khả năng,biến ngốc hay trí não khác thường cũng được,chỉ cần không phải cứ mãi bất tỉnh nằm liệt trên giường giống như khúc gỗ là được...nhưng nếu cả đời này y chỉ có thể như vậy thì cậu vẫn sẽ lựa chọn bên anh,không oán không hối.

Trút bỏ đôi giày và áo khoác mỏng trên thân,leo lên giường lớn cẩn thận gác đầu nằm ngay cạnh y,miệng kề sát tai thấp giọng nỉ non gọi tên anh "Âu Dương Vận anh tỉnh lại đi được không..."

"Anh thật đúng là đại phôi đản vô liêm sĩ không biết xấu hổ mà,đường đường là đội trưởng cảnh sát nam nhân đại trượng phu hơn 30 tuổi,mà lại đi ngủ với người ta,trong khi người ta năm nay còn chưa đủ tuổi nữa.Biết pháp phạm pháp tội tăng thêm bậc,với thân phận đội trưởng này được triều đình dưỡng ít hơn năm năm em mới lạ đấy..." Mễ Lạc Tranh không chút do dự buông miệng giả vờ trách móc anh,chẳng phải bác sĩ và y học đã nói cần phải trò chuyện, kích thích người bệnh hôn mê hay sao? đắn đo suy nghĩ tới lui thì chuyện ấn tượng nhất giữa hai người hiện tại là nó chứ còn ai trồng khoai đất này nữa?

Vừa bắt đầu liền chọn ngay đề tài nhạy cảm này vì đơn giản,nhưng càng nói càng cảm thấy thú vị vui vẻ,miệng mồm luyên thuyên không dứt nói đến vô cùng sảng khoái,hiện tại nếu như có người khuyên cậu mở tiệm chửi thuê thì cũng đồng ý ngay luôn ấy chứ.

"A Vận anh nghĩ thử xem,nếu như em thật sự vì anh biến ngốc mà rời bỏ anh đi lấy người khác thì anh sẽ thế nào đâu? em sẽ sinh con cho người khác,sẽ lấy người khác làm chồng mà không phải anh...nhưng lỡ chẳng may họ chê vì em không còn trong sạch,ghét bỏ em bẩn thì làm sao bây giờ?"

Mễ Lạc Tranh mắng đến hăng say quên cả trời đất,càng nói càng nhiều càng càn rỡ,nhưng cũng không hề ôm ấp hi vọng được anh đáp lại "A Vận nếu như hiện tại anh tỉnh, thì cho dù anh có biến ngốc hay như thế nào đi nữa em vẫn sẽ sinh con cho anh,sẽ sinh cho anh đủ mười hai đứa làm thành đội bóng luôn chịu không?"

"Em nói thật hả? sẽ sinh cho anh 12 đứa hả? " Âu Dương Vận từ trong giấc mơ dài kì tỉnh lại,hai mắt mơ màng chớp chớp chúng gần như toả sáng lung linh chăm chú nhìn cậu,nhiều câu trước anh không nghe rõ cậu nói cái gì,chỉ biết có người cứ luôn ở bên tai anh thì thầm không ngớt,ai ngờ đến câu cuối cùng thì lại nghe rõ mồn một,vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một thiếu niên vô cùng xinh đẹp khiến anh hưng phấn không thôi,tại cậu thậm chí còn đẹp hơn tiểu tiên trong truyện hôm qua anh xem trên tivi nữa.

"A Vận anh...." Mễ Lạc Tranh lúc này gần như xúc động đến phát khóc,hai mắt sủng nước nắm lấy tay anh,vừa mở miệng nói, thế nhưng cậu còn chưa kịp hết câu thì đã bị anh lần nữa lên tiếng chen vào ngăn cản.

"Nắm tay là có thai là hư lắm á,a vận không muốn làm con nít hư đâu...nhưng mà tiểu đệ đệ xinh đẹp như vậy a Vận mới không thèm nhường cho người khác đâu,em là của a Vận,em chỉ sinh con cho a Vận thôi!!" Âu Dương Vận cau mày,ngữ điệu chắc chắn chém đinh chặt sắt nói,nhưng từ trong đó nghe ra liền hiểu trí óc của anh hiện tại đã không bình thường,đã biến thành tiểu hài tử 5-6 tuổi nên nhìn có chút ngốc thiên chân vô tà.

Chỉ là biến ngốc thì thôi,nhưng hai bàn tay kia vì cái gì vẫn đặt trên mông mà nhào bóp xoa nắn đâu? tỉnh lại cũng thật đúng lúc? biến thành tiểu hài như vậy cũng qúa d-âm đ-ảng khôn lỏi rồi đi?