Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 101:Chương 100. Người bảo vệ ánh sáng (26)




\- Kế Kiệt, cậu thấy vấn đề tôi đã đề nghị thế nào? Tiếp tục làm việc cho tôi, những người xung quanh cậu đều sẽ được an toàn.

Trước đó Kế Kiệt không có điểm yếu, vì thế thi thoảng hắn mới nhận nhiệm vụ của tổ chức còn lại đều là tùy theo tâm trạng mà làm, bất cứ ai chỉ cần ra giá đủ cao cũng đều có thể thuê được hắn, nhưng mà bây giờ thì khác, điểm yếu của hắn xuất hiện rồi, một cơ hội tốt như vậy tổ chức sao có thể bỏ qua được chứ.

\- tổ chức không thiếu người, vì sao nhất định phải là tôi chứ?

\- đúng vậy, tổ chức không thiếu người, nhưng người có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này thì chỉ có mình cậu.

Nguyễn Đức Chính thẳng thắn nói, không một ai có sức chiến đấu mạnh hơn hắn, cũng không một ai có thể liều mạng được như hắn, và quan trọng nhất tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của hắn là cao nhất tổ chức này.

\- tôi không muốn.

Kế Kiệt thẳng thắn nói, nếu là trước đây hắn sẽ không do dự mà nhận nhiệm vụ này, nhưng mà bây giờ hắn không muốn đánh cược mạng sống của mình nữa, hắn đã có người hắn cần bảo vệ rồi và hắn tự tin bản thân có thể bảo vệ tốt người đó.

\- Kế Kiệt, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, cậu có thể đấu nổi với tôi sao?

\- đúng vậy tổ chức của các người phân bố khắp nơi, tôi không thể đánh lại tất cả mấy người nhưng tôi cũng không để mấy người động được tới cô ấy.

Hắn sẽ cố hết sức để bảo vệ lấy cô, bảo vệ lấy tia sáng này, bảo vệ lấy người dẫn đường của hắn, người đã dẫn hắn ra khỏi bóng tối mịt mờ bao quanh bản thân mấy chục năm nay.

\- Kế Kiệt, từ lúc cậu tới đây, tôi cũng đã mời cô gái của cậu tới đây rồi.

Kế Kiệt nghe vậy thì tay hơi siết chặt lại, một tia sát khí lướt nhanh qua mắt hắn.

\- thế nào, bây giờ đã chấp nhận yêu cầu của tôi được chưa?

Nguyễn Đức Chính vô cùng tự tin nói, Kế Kiệt hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn mỉm cười.

\- ông nghĩ người của ông tới đây nhanh hơn hay tôi ra tay sẽ nhanh hơn đây.

Nguyễn Đức Chính vừa nghe vậy liền biết có biến, tay ông ta hơi di chuyển dưới gầm bàn, lần mò tới nút báo động, nhưng một con dao găm đột nhiên phi thẳng đến găm thẳng bàn tay ông ta lên mặt bàn.

Aaaa!!!!!!!

Nguyễn Đức Chính gào thét lên đầy đau đớn, vì mạng sống, Nguyễn Đức Chính cắn răng rút con dao găm đang cắm trên tay mình ra nhưng ông ta vừa cử động, một con dao găm nữa lại được phóng thẳng vào bả vai ông ta găm nửa người trên của ông ta vào ghế dựa đằng sau.

Lần này Nguyễn Đức Chính triệt để ngoan ngoãn hắn, ông ta hơi tái mặt nhìn người trước mặt mình.

\- nếu cậu giết ta, con bé đấy cũng chết.

\- tôi có giết ông hay không còn phải dựa vào sự lựa chọn của ông rồi.

Kế Kiệt nhìn vào chiếc điện thoại đang reo trước mặt, Nguyễn Đức Chính chỉ đành bất đắc dĩ dùng bàn tay lành lặn còn lại truyền tin cho đám người vây bắt Hạ Phong Linh rút lui, nhưng mà đám người kia mãi vẫn không bắt máy, Kế Kiệt rõ ràng đã bắt đầu căng thẳng, nhưng hắn không để lộ ra mà vẫn nhìn Nguyễn Đức Chính bình tĩnh nói.

\- xem ra bọn họ không cần mạng ông chủ của mình rồi.

\- tôi...tôi gọi lại.

\- tổng giám đốc, nguy rồi kẻ xâm nhập đã lên đến tầng 20 rồi.

Tình hình trong văn phòng tổng đang căng thẳng thì vệ sỹ lại xông vào, lúc thấy tông giám đốc nhà mình bị dao găm trên người thì sững lại sau đó vội vã chạy ra ngoài. Kế Kiệt găm nốt bàn tay còn lại của Nguyễn Đức Chính lên bàn để đề phòng ông ta giở trò rồi mới ra ngoài xử lý tên vệ sỹ kia, nhưng hắn đã chậm một bước vì vậy khi hắn ra ngoài đã đối diện với mấy chục cao thủ ở tầng 46.

Tuy nói tầng 46 là nơi hội tụ nhiều cao thủ, nhưng Kế Kiệt cũng không phải người thường, tuy thi thoảng ăn thiệt nhưng sau cùng vẫn hạ được mấy người kia, hắn vừa hạ gục mấy tên này xong, loa cảnh báo của tập đoàn liền vang lên.

\[Cảnh báo, cảnh báo, kẻ xâm nhập đã lên đến tầng 26, xin mọi người chú ý, kẻ xâm nhập đã lên đến tầng 26.\]

Vài ba phút đã xử lý xong 6 tầng, tốc độ này là tốc độ mà một người bình thường có thể làm ra được sao?

\[Kẻ xâm nhập đã lên đến tầng 30 cảnh báo...rầm....rè...rè...\]

Từ trong loa phát thanh truyền ra những tạp âm kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, một lúc sau trong loa vang lên giọng nói lạnh nhạt của một cô gái.

\- xin chào mọi người, tôi tới đây để tìm người không phải để đánh nhau, vì vậy nếu các người còn cố ý muốn ngăn cản tôi không ngại mà đánh sập nơi này đâu.

Giọng nói vô cùng tự tin kiêu ngạo, sau khi cô nói xong không gian liền yên tĩnh trở lại.

Trái tim đang đập điên cuồng của Kế Kiệt cũng dần ổn định trở lại.

Là cô, thì ra cô chính là kẻ xâm nhập đó.

Kế Kiệt định chạy xuống tầng 30 tìm cô, nhưng sau đó lại nghĩ cô hẳn là đang lên đây nên lại đứng chờ ở thang máy.

Mà Hạ Phong Linh sau khi từ phòng bảo vệ của tầng 30 đi ra thì không có ai dám cản cô nữa.

Bọn họ thấy cô vẩy vẩy máu trên cán chổi lau nhà thì đồng loạt lùi lại.

Đừng nhìn thứ trong tay cô chỉ là một cái cán chổi mà nhầm, cô đánh đau lắm đó, có người còn bị cô đánh cho răng rụng đầy đất cơ, vô cùng khủng bố.

\- cô gái, rốt cuộc cô muốn tìm ai vậy?

Người đứng đầu tầng 30 không thể không thỏa hiệp, những người ở tầng dưới không nhận ra nhưng mà hắn nhìn ra thực lực của cô gái này không hề tầm thường chút nào, lúc vừa nhìn thấy cô bước ra từ căn phòng kia hắn liền biết bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của cô, vì vậy nếu đánh tiếp bọn họ chỉ có thể chịu chung số phận với mấy anh em tầng dưới, nếu tin tức bọn họ bị một con nhóc miệng con hôi sữa tới đánh sập cả công ty thì sau này bọn họ còn làm ăn kiểu gì nữa.

\- Kế Kiệt.

Hạ Phong Linh bình tĩnh phun ra hai từ.