Vì theo đuổi Kế Kiệt, Hạ Phong Linh cũng cực kỳ liều mạng, mò đến tận nhà con trai nhà người ta để tìm, kết quả người thì không gặp được, lúc về còn bị người ta tập kích.
Cũng may Hạ Phong Linh nhanh nhẹn né được cú đánh lén của người kia.
\- khá đấy nhóc con.
Hạ Phong Linh loạng choạng lùi lại mấy bước suýt thì ngã xuống đất, sau khi đứng vững cô âm thầm mắng Viên Viên một trận.
Cái gì mà phải mặc váy, phải đi giày cao gót phải trang điểm bla...bla...giờ mi thấy chưa, suýt thì đo đất rồi.
\- cũng tàm tạm.
Hạ Phong Linh vừa nói xong người kia lại tấn công tiếp, Hạ Phong Linh không kịp cởi giày cao gót dẫn tới hành động bất tiện chỉ có thể bị động né đòn.
Nhưng mà người đàn ông kia cũng không phải thật sự muốn đánh cô, hơn nữa lúc tấn công còn cố ý đụng chạm tay chân, nếu không phải Hạ Phong Linh né nhanh chắc chắn đã bị tên đó sàm sỡ rồi.
Cuối cùng có thể là vì cảm thấy phiền nên cô đột nhiên không né đòn nữa mà tiếp lấy một quyền của người kia, bởi vì Hạ Phong Linh không dùng linh lực, thân thể nguyên chủ lại yếu ớt nên Hạ Phong Linh vừa đón chiêu liền cảm giác bụng mình quặn lên, đau ơi là đau.
\- nhóc....
Hạ Phong Linh không để tên đó nói hết câu mà chế trụ tay hắn đặt lên vai mình, xoay người rồi vật tên kia xuống đất.
Đi kèm với âm thanh tiếp đất của người đàn ông là tiếng gãy của giày cao gót...
Hình như chân cô lại bị sao tiếp rồi.
\- mẹ nó.
Người đàn ông kia không ngờ lại bị một con nhóc con nhỏ hơn mình mấy lần đánh ngã, nhục nhã hơn là hắn bị đánh đau đến mức không thể lập tức đứng dậy ngay được.
Mẹ nó?
Hạ Phong Linh sầm mặt, cô còn chưa chửi hắn hắn dám chửi cô trước, vậy đừng trách bản tiểu thư hạ thủ không lưu tình.
Viên Viên: "..." Làm như hắn không chửi thì cô sẽ hạ thủ lưu tình vậy.
Sẽ.
Hạ Phong Linh cho một đáp án chắc chắn, chí ít cô sẽ không đánh vào mặt hắn.
Thế là người kia vừa bị vật xuống chưa kịp bò dậy đã bị đấm đá liên hoàn vào người, nhất là mặt và bụng, vừa đánh vừa nói.
\- đợi bản tiểu thư cởi giày ra rồi đánh không được sao?
Người đàn ông kia: "..." hắn thấy cô đẹp muốn bắt cô về giải quyết một chút thôi, đợi cô cởi giày làm gì? Để cô chạy dễ hơn à?
"Ký chủ, còn đánh nữa cô sẽ phải ngồi xe lăn tiếp đấy."
Biết là cô chịu đau giỏi nhưng thân thể này dù gì cũng là của một thiên kim tiểu thư yếu đuối, làm gì có sức chịu đựng như cô đâu.
Hạ Phong Linh được hệ thống nhắc nhở mới ngừng tay.
Nếu hôm nay cô mà tiếp tục bị ngồi xe lăn thì món nợ này cô sẽ tính lên đầu mục tiêu nhiệm vụ, hừ.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến luôn.
Kế Kiệt vừa đi đâu đó về, cả người mặc nguyên cây đen còn đội mũ lưỡi trai đen nữa, lúc rẽ vào ngõ nhỏ hắn thấy Hạ Phong Linh đang dựa vào tường mà đi từng bước thì nhíu mày, bất giác đi tới.
\- Hạ tiểu thư, cô bị sao vậy?
Hạ Phong Linh thấy có người tới liền thuận thế chống tay vào tường.
\- không sao.
Kế Kiệt: "..."
Không sao thật sao? Nhìn chân cô sưng to thế kia cơ mà.
\- chân của cô...
\- rất tốt.
Hạ Phong Linh nói xong liền đứng thẳng người, nghênh ngang bước đi, hơn nữa bước đi còn vô cùng vững vàng.
Nếu không phải nhìn thấy vết tím bầm trên chân cô hắn còn tưởng là cô thật sự không sao cơ.
\- Hạ tiểu thư, để tôi đưa cô về nhé?
\- không cần.
Hạ Phong Linh hơi gắt lên, sợ nhịn không được sẽ muốn đánh người.
Kế Kiệt thấy cô phản ứng dữ dội như vậy lại thấy hai người không nên quá thân thiết với nhau nên cũng không miễn cưỡng nữa mà quay trở về, nhưng mà khi nhìn thấy người đàn ông to cao nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mặt bị đánh sưng như đầu lợn thì hắn lại quay người lại, đuổi theo phương hướng Phong Linh vừa rời đi.
Lúc thấy người con gái đó đang ngồi ven đường xoa xoa chân mình, nhịp tim của Kế Kiệt mới dần ổn định trở lại, hắn bình tĩnh bước đến chỗ cô.
\- Hạ tiểu thư, để tôi đưa cô về.
\- được.
Kế Kiệt không ngờ Hạ Phong Linh lại đồng ý dễ dàng như vậy nên rất ngạc nhiên.
Hạ Phong Linh cũng không muốn thế nhưng mà Viên Viên nói làm vậy có thể kéo gần khoảng cách của hai người nên cô làm thôi.
Kế Kiệt sợ Hạ Phong Linh đứng lâu sẽ đau chân nên định cõng cô, nhưng mà Hạ Phong Linh đang mặc váy nên không cho hắn cõng, Kế Kiệt hết cách đành cởi áo sơ mi đen khoác ở bên ngoài ra quấn quanh eo Hạ Phong Linh rồi bế bổng cô lên.
"Ký chủ ôm cổ hắn đi."
Hạ Phong Linh lạnh mặt làm theo, Kế Kiệt ban đầu có hơi mấy tự nhiên nhưng sau đó lại thích ứng rất nhanh, mặc kệ cô ôm.
Người Hạ Phong Linh nhỏ, người Kế Kiệt lại cao gầy, nên cô trông vô cùng nhỏ nhắn trong lòng hắn, còn có chút đáng yêu. Lại nói giá trị nhan sắc của hai người đều cao nên thu hút không ít sự chú ý của những người qua đường.
Cũng may Hạ Phong Linh đã gọi xe trước nên hai người làm cảnh cũng không lâu lắm.
\- tới bệnh viện gần nhất đi.
\- vâng.