Cũng may Hạ Phong Linh chỉ bị trẹo chân nên sau khi nắn xong rồi xoa thêm chút thuốc là lại chạy nhảy...nhầm đi lại bình thường, nhưng mà Hạ Phong Linh lại nhìn Kế Kiệt tỏ vẻ...cô không tự đi được.
Kế Kiệt nhìn cô, cô lại nhìn lại mình cuối cùng ngộ ra lập tức đi lấy xe lăn cho cô.
Hạ Phong Linh cũng không thích bị bế nên lập tức ngồi xuống xe lăn, để hắn đẩy đi, dù sao cũng đạt được mục đích cuối cùng là để hắn đưa mình về nhà, thế là được rồi.
Viên Viên nhìn thấy mà cảm thấy rất mệt tim.
Để hai người này yêu nhau sao mà khó thế?
\- anh đắc tội với bao nhiêu người vậy?
Đang đi về nhà Hạ Phong Linh đột nhiên hỏi Kế Kiệt một câu, Kế Kiệt hơi giật mình sau đó trầm giọng nói.
\- rất nhiều, vậy nên Hạ tiểu thư nên tránh xa tôi thì tốt hơn.
\- nhưng hôm nay tôi nói với người đàn ông kia rằng tôi là người phụ nữ của anh.
Kế Kiệt: "..." bây giờ hắn quay lại giết tên kia diệt khẩu có còn kịp không?
\- tiểu thư, cô nghĩ rằng họ sẽ tin sao?
\- đương nhiên tin rồi, nếu không sao lại phái người tới muốn bắt tôi chứ?
Sự thực thì người kia phụ trách theo dõi hành tung của Kế Kiệt, vừa vặn thấy Hạ Phong Linh tới, nhìn dáng dấp cô không tồi nên mới muốn bắt cô đi tiêu khiển một chút, Hạ Phong Linh ban đầu cũng không biết tên đó và Kế Kiệt có liên quan cho đến khi hắn đột nhiên quay lại đòi đưa cô về, vì vậy Hạ Phong Linh đoán tên đó nhất định có liên quan đến Kế Kiệt hơn nữa tên đó có thể là kẻ thù của hắn nên hắn mới vội vàng quay lại như vậy, nhưng cô chưa chắc chắn nên ban nãy cô mới thử dò hỏi một câu ai dè lại trúng thật, thế là Hạ Phong Linh cứ thuận thế mà chém thôi.
\- cho nên...Kế Kiệt, anh cần phải chịu trách nhiệm với tôi.
\- tiểu thư...
\- anh có biết không ban nãy tôi suýt bị tên đó bắt mất rồi, lúc đó anh muốn gặp tôi cũng không gặp được đâu.
\- tiểu thư, tôi có thể tiếp tục làm bảo vệ cho cô.
\- không được, anh phải chịu trách nhiệm với tôi, anh nhìn xem nãy bị tên đấy đấm cho một cái giờ bụng còn nhói đa đây này.
Kế Kiệt vừa nghe cô nói vậy liền hốt hoảng ngồi xuống muốn xem vết thương trên bụng cô, nhưng mà sau khi ngồi xuống rồi hắn mới phát hiện ra hắn không xem được, Hạ Phong Linh hôm nay mặc máy liền thân!!!!
\- tiểu thư tôi đưa quay lại bệnh viện kiểm tra.
\- không muốn, chỉ cần anh xoa cho tôi thì tôi sẽ không đau nữa.
Hạ Phong Linh thình lình quăng thính, Kế Kiệt ngẩn người, tai hắn hơi đỏ lên rồi ấp úng nói.
\- tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân.
\- tôi không để ý anh để ý cái gì, nói chung anh phải chịu trách nhiệm với tôi, nếu không đi tìm anh thì sao tôi có thể bị người ta đánh chứ?
Hạ Phong Linh một hai đòi chịu trách nhiệm, giọng cô còn không nhỏ nữa mấy người xung quanh đều ngoái đầu lại nhìn, mặt Kế Kiệt hơi nóng lên, cuối cùng đành phải gật đầu.
\- được được, tôi đồng ý với cô, cô nói nhỏ chút được không?
Ánh mắt mọi người bây giờ nhìn hắn giống như nhìn mấy thằng đàn ông tệ bạc ăn xong chùi mép không nhận nợ vậy.
\- không được.
\- được rồi, đại tiểu thư của tôi ơi, tôi đưa cô về.
Kế Kiệt có chút sụp đổ, mấy ngày không gặp sao cô lại thay đổi tiếp rồi.
Lần này hận ý không nhiều như lần đầu, nhưng hắn vẫn như cũ không cảm nhận được tình cảm của cô nên hắn chỉ có thể giả vờ đồng ý với cô trước rồi tìm cơ hội rời đi sau, nhưng mà cô quả thật rất dính người Kế Kiệt hoàn toàn không có cơ hội rời đi.
\- Hạ tiểu thư, cô có biết cô đang đùa với lửa không?
Kế Kiệt ngồi xổm xuống đối diện với Hạ Phong Linh, giọng nói có chút bất lực.
Biết hắn nguy hiểm mà vẫn lao vào nên nói cô ngốc hay là gan to tày trời đây?
\- ai là lửa? Anh à?
Hạ Phong Linh vẫn rất ung dung, Kế Kiệt nhìn cô đột nhiên nhổm đầu lên, Hạ Phong Linh vốn đang cúi xuống nhìn hắn thế nên khi hắn ngẩng đầu lên, mũi hắn liền chạm vào mũi cô, Hạ Phong Linh bất giác lùi lại.
Kế Kiệt mỉm cười Hạ Phong Linh thì chột dạ.
\- Hạ tiểu thư, cô tiếp cận tôi là vì mục đích gì vậy?
Bình thường vẻ mặt Hạ Phong Linh đều là nghiêm túc hoặc vô cảm hiếm khi có biểu cảm khác, nhưng mà hôm nay Kế Kiệt lại nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt cô, giống như bí mật của mình bị người ta vạch trần vậy, nhưng mà...không biết vì sao hắn lại không thể ghét cô được, còn cảm thấy cô có chút đáng yêu nữa.
Kế Kiệt cảm thấy mình điên rồi.
Hạ Phong Linh nhíu mày mãi một lúc sau mới nói.
\- tôi thích anh.
\- cô không thích tôi.
\- tôi thích anh.
\- cô...
Kế Kiệt chưa nói xong thì Hạ Phong Linh đã cúi xuống hôn lên môi hắn.
\- tôi thích anh.
Kế Kiệt cạn lời, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Ừ, thì cứ coi như cô thích mình đi.
Nhưng mà lúc đứng dậy chuẩn bị đẩy xe lăn đi hắn đột nhiên nghe thấy cô lẩm bẩm một câu.
\- vì sao phải hôn nhau mới biểu hiện là thích nhau nhỉ?
Kế Kiệt: "..."