Nam Diên thu hồi bàn tay định giết người diệt khẩu, thầm nghĩ: Thứ ngốc thế này hay là bỏ qua đi.
Cô vừa xinh đẹp vừa thiện tâm, không so đo với đồ ngốc.
Ai ngờ gã khờ này chủ động mở miệng: “Ngươi... Ta... chuyện vừa rồi, ta đều thấy hết.
Những chữ đầu tiên hắn nói còn hơi khan khàn, có lẽ là do uống rượu nhiều, nhưng sau đó cũng lưu loát hẳn lên.
Giọng nói kia rất dễ nghe, vừa mềm nhẹ vừa réo rắt lại sạch sẽ, tai Nam Diên cảm thấy thật thoải mái dễ chịu.
Tiểu Đường trong ngực nàng lại sợ tới mức nhảy dựng lên, quýnh lên mở miệng nói tiếng người: “Diên Diên còn chờ gid nữa, mau diệt khẩu! Người này vừa nhìn thấy chúng ta xé rách hư không, hắn biết chúng ta không phải người của Ma Vực, vốn dĩ trên người chúng ta không có ma khí thì còn có thể làm bộ là võ tu sa đọa, nhưng hắn đã thấy hết, vậy không thể giữ lại được nữa!”
Nam Diên: ...
Cho dù hắn ta không biết nhưng nghe cậu nói xong cũng biết hết rồi.
Sao đứa nhỏ cô nuôi lại ngốc thế nhỉ?
Linh thú có thể nói tiếng người rất ít, không biết con ma men kia kinh ngạc vì Tiểu Đường đột nhiên nói tiếng người hay là bị lượng tin tức khổng lồ mà nó để lộ ra làm giật mình nữa.
Bờ môi của hắn ngập ngừng một chút, lẩm bẩm gì đó, nhìn một người một thú trước mắt, ngây ra một hồi lâu, dường như linh hồn cũng bị dọa mất.
Đến khi hoàn hồn, hắn nhìn chằm chằm vào Nam Diên.
Vừa nãy hắn còn giống biến thái nhìn chằm chằm Hư Tiểu Đường, lúc này lại nhìn chằm chằm Nam Diên một cách biến thái.
Ánh mắt kia làm người ta cảm thấy... rung mình.
Gương mặt Nam Diên không biểu cảm, sau đó giơ tay lên.
“Tiên tử đừng giết ta!”
Lòng muốn sống thôi thúc con ma men vội vã giải thích: “Ta tên là A Thanh, ta chỉ là một Ma Tu bình thường, ta không biết gì hết!”
Trên người con ma men có ma khí, nhìn qua tu vi cũng không cao, quả thật chỉ là một Ma Tu cấp thấp.
Lực chú ý của Nam Diên lại rơi vào điểm khác.
Động tác giết người cũng cứng đờ lại: “Ngươi nói, ngươi tên... là gì?”
“Tiên tử, ta tên là A Thanh.” Con ma men nói xong nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Nam Diên còn chưa mở miệng, Hư Tiểu Đường đã xù lông lên, ngang ngược không thèm nói đạo lý: “A Thanh chỉ có một, là đứa nhóc thối nhà ta, không cho phéo ngươi lấy tên này!”
Nam Diên chọt chọt khuôn mặt nhỏ tức giận của nó, hỏi con ma men: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?”
Con ma men với những vết sẹo đan xen trên mặt lộ ra nụ cười xấu xí, nhìn qua có chút ngu ngốc: “Ta thấy một tiên tử từ trên trời giáng xuống, nhưng nàng đến sai chỗ rồi, nơi này là Ma Vực.
Hắn ngừng lại một chút rồi vội vàng nói tiếp: “Ta rất quen thuộc địa hình của Ma Vực, cho dù tiên tử muốn đi đâu thì A Thanh cũng có thể dẫn đường.
Lúc nói câu này, hắn lại dùng ánh mắt kia nhìn Nam Diên khiến Hư Tiểu Đường cực kỳ không thoải mái.
Nam Diên biết diện mạo của mình quyến rũ, nhưng bởi vì thực lực mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng, kẻ dám nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy đã tan thành tro bụi từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ Nam Diên đã hiền hơn rất nhiều, chỉ cần đối phương không vội vàng tìm chết thì nàng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Huống hồ, người này cũng tên là A Thanh.
Vì cái tên này, nàng nguyện ý tha cho hắn một lần.
“Phệ Huyết Ma quân ở đâu? Ngươi có biện pháp nào tới gần hắn không?” Nam Diên hỏi.
Ánh mắt con ma men dính ở trên người Nam Diên rõ ràng dừng lại một chút, trong mắt xẹt qua tia sang lạ: “Phệ Huyết Ma quân ở Diên Thanh Cung, cưỡi Ma Lang hai cánh của Ma Vực chỉ mất nửa ngày là đến.”
Thời điểm Nam Diên nghe được ba chữ "Diên Thanh Cung", trong lòng có chút khác thường, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
“Tính tình Phệ Huyết Ma quân vui buồn thất thường, xin hỏi vì sao tiêntử muốn đi tìm Phệ Huyết Ma quân?” Lúc nói lời này, con ngươi của hắn trỏ nên vô cùng thâm thúy.
Nam Diên để ý hắn có một đôi mắt rất đẹp, ở trong bóng đêm còn hơi tỏa sáng nên không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Còn mục đích là gì thì đương nhiên nàng không thể nói cho một Ma Tu biết được.
Vì thế, Nam Diên nhắm mắt nói bừa: “Nghe nói diện mạo của Phệ Huyết Ma quân vô cùng mỹ diễm, ta muốn đến gặp hắn để biết rốt cuộc ta với hắn ai đẹp hơn.”
Hư Tiểu Đường: ...
Ánh mắt con ma men nhìn nàng trở nên hơi kỳ lạ, sau đó nở một nụ cười trầm thấp.
Tuy rằng khuôn mặt này hoàn toàn bị hủy, nhưng giọng nói con ma men này lại rất êm tai.
“Phệ Huyết Ma quân không đẹp bằng tiên tử, tiên tử là nữ tử đẹp nhất mà ta từng thấy, vừa nãy A Thanh còn nhìn tiên tử đến ngốc luôn.”
Hư Tiểu Đường bĩu môi, lại thêm một tên bị Nam Diên mê hoặc.
Nam Diên nhận lời khen ngợi của hắn: “Ngươi nói không tính, ta muốn chính mắt gặp hắn một lần.
Con ma men hỏi: “Sau khi biết thắng bại, tiên tử muốn làm gì nữa?”
Đôi mắt Nam Diên không hề nháy chút nào: “Nếu ta không đẹp bằng hắn, ta sẽ làm thuộc hạ cho hắn, còn nếu như hắn đẹp hơn thì... ta sẽ làm...ừm, làm Ma hậu. Như thế cũng không tính là chiếm tiện nghi của hắn.”
- Khụ, khụ khụ khụ...
Con ma men bị sặc nước miếng ho không ngừng, dường như muốn ho cả phổi ra.
Nam Diên ghét bỏ nhìn thoáng qua bộ dạng ngốc nghếch của hắn, tiện tay ném cho hắn một viên ma tinh: Sauk hi đưa ta tới đó sẽ có thưởng thêm.”
Cho dù là tinh thạch hay gì thì nàng cũng có một đống lớn.
Hiện tại Hư Tiểu Đường cũng không la hét đòi diệt khẩu nữa: “Diên Diên, gã Ma Tu này thoạt nhìn rất ngốc.Chẳng qua Diên Diên thật sự sẽ làm Ma hậu của tên ma đầu kia sao? Có phải hy sinh quá lớn hay không?”Câu này nó nói không phải tiếng người mà là tiếng thú.
Nam Diên sờ lông của nó, dùng thần thức trả lời: “Không thể đến gần thì sao giết hắn được?”
Chỉ là một danh hiệu mà thôi, nàng nhận nhưng không nhất định phải thực hiện nghĩa vụ.
Con ma men nhìn ma tinh trong tay ngây ra một lúc mới cẩn thận cất đi.
Không biết hắn móc ở đâu ra một chiếc mặt nạ quỷ rồi đưa cho Nam Diên: “Tiên tử, muốn người ta không chú ý thì hãy đeo cái này.”
Hư Tiểu Đường thấy vậy cũng duỗi móng vuốt đòi: “Chẳng lẽ ta không khiến ai chú ý sao? Ngươi nhìn xem lông trên người ta bóng loáng mới dễ gây chú ý.”
Hai người lớn trực tiếp bỏ qua nó.
Con ma men: “Ma Lang hai cánh có nhiều chỗ bán, tiên tử muốn mua loại nào? Có xe hay không xe, ta cảm thấy chỉ hai người chúng ta thì nên mua một con không xe là đủ, như vậy cũng đi nhanh hơn.”
Nam Diên không cảm xúc đáp: “Ta muốn có xe, ngươi làm xa phu.”
Vẻ mặt con ma men tiếc nuối: “Nghe theo tiên tử.”
Nam Diên thấy hắn cứ mở miệng lại kêu tiên tử có chút nhức đầu, vì thế lạnh lùng liếc hắn: “Gọi đại nhân.”
Con ma men kinh sợ gật đầu: “Ta nghe Linh Thú này gọi đại nhân là... Diên Diên, ta liền gọi ngài là Diên đại nhân nhé?”
Không biết vì sao Nam Diên cứ cảm thấy khi con ma men này kêu Diên Diên có chút triền miên buồn khiến nàng có chút tê dại.
Nhưng giọng nói hắn dễ nghe khiến nàng rất thoải mái.
Nam Diên cam chịu.
Vì thế, từ tiên tử này tiên tử nọ biến thành Diên đại nhân này Diên đại nhân kia.
Hư Tiểu Đường không thấy ai để ý đến mình, trong lòng khóc thầm.
Nó là một con thú không có nhân quyền, nó đáng thương quá, hu hu hu.
Sau khi con ma men tỉnh rượu thoạt nhìn khá nhanh nhẹn, không ngốc như lúc nãy, nhưng hắn vẫn tính sai một chuyện.
Nam Diên đeo mặt nạ mặt quỷ còn chẳng bằng không đeo.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng bị che đi, nhưng còn dáng người gợi cảm, eo như rắn nước vẫn nổi bật trong khu chợ tấp nập người đến người đi.
Giống như một tiểu yêu tinh cả người tản ra hơi thở mị hoặc vẫy tay với bốn phía, nói: Mau tới, mau tới đi
Con mắt đám Ma Tu xung quanh đều trông theo nàng.