Xuyên Nhanh: Hãy Thay Tôi Sống Sót

Chương 17: Quỷ đưa thư 8




3 năm này Hoàng Kỳ từ một cậu bé chán đời trở thành một cậu thiếu niên tuy vẫn có chút ít nói nhưng đã cởi mở và không còn chán đời như trước nữa. Bệnh trầm cảm tuy không khỏi hẳn nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều. Chỉ cần luôn có người ở bên cạnh làm công tác tư tưởng cho cậu là được. Chẳng bao lâu nữa mà cậu khỏi hẳn.

Nguyễn Nam thở dài. Cũng do thời đại này đất nước còn chiến hoả, còn lạc hậu, các loại thuốc men chữa các bệnh thông thường còn thiếu thốn thì cô đi đâu tìm được thuốc chuyên trị. Nếu có thuốc thì bệnh của cậu đã khỏi lâu rồi, không cần phải dây dưa đến hiện tại vẫn còn có bệnh.

Lúc này Hoàng Kỳ cũng từ trong nhà ra tới. Cậu ngồi xuống hàng hiên. Nhìn về phía bầu trời, như cảm nhận được gì đó cậu nói:

- Chị, chị sắp phải đi rồi đúng không? Là câu hỏi nhưng mang theo âm sắc khẳng định. Cậu biết cô phải đi nhưng cậu không nghĩ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.

- Chị không biết nữa, có lẽ đi. Cô nói xong cũng không nói nữa. Cả hai cùng im lặng ngắm nhìn sự thay đổi của đất trời. Một lúc sau Nguyễn Nam vu vơ nói:

- Kỳ, em biết không? Hôm nay chị vui lắm. Vừa nói cô vừa chỉ tay lên trời. Hôm nay là một ngày rất trọng đại. Nó rất trọng đại đối với chị, không chỉ đối với chị mà còn đối với cả đất nước, cả dân tộc. Nhưng chỉ tiếc chị không thể ở đó, tận mắt nhìn thấy sự kiện trọng đại này. Nhưng chị rất vui vì có thể ở đây, được nhìn ngắm sự thay đổi của đất trời, cùng hoà vào không khí thiêng liêng, hạnh phúc của đất nước.

- Sự kiện trọng đại? Hoàng Kỳ nghi hoặc hỏi.

- Đúng vậy! Rất trọng đại! Là ngày cả đất nước Việt Nam cùng chờ đợi. Nguyễn Nam nói xong thì đúng lúc này tiếng kiẻng từ đầu thôn vọng đến, liên hồi cùng với đó là tiếng hô:



- Đến giờ rồi mọi người ơi. Tập trung đi làm thôi.

- Đi làm thôi. Nguyễn Nam lôi kéo Hoàng Kỳ đến đầu thôn. 3 năm cô đã quá quen với việc lao động tập thể này rồi. Tuy hình thức này có nhiều khuyết điểm nhưng không thể không nói, nhờ biện pháp này mà Kỳ có cơm để ăn, để sống sót. Không thì làm sao mà một đứa trẻ 10 tuổi có thể sống sót khi không có bố mẹ hay người thân bên cạnh. Đừng nói còn có dân làng, dân làng họ không giết cậu là may rồi ở đấy mà cho ăn cho học.

Đầu thôn là một cây ta to, một mái đình nhỏ. Trên thân cây đa treo một cái xác của quả bom. Đúng vậy, không nhầm đâu là xác của một quả bom. Lần đầu tiên nhìn nó cô cứ như kiểu người nhà quê nhìn thấy thành phố vậy.

Lúc này bác trưởng thôn đang gõ kẻng gọi mọi người đến tập trung rồi phân công công việc hôm nay. Đợi đến khi mọi người đến đông đủ bác bắt đầu phân công công việc.

Tháng 5, lúa vừa trổ đòng, sen vừa ra bông, là thời điểm thích hợp để trồng ngôn, khoai, sắn. Hoàng Kỳ được phân công một thửa ruộng trồng khoai. Bởi vì không ai muốn làm với cậu nên bác trưởng thôn phân riêng cho cậu một thửa ruộng để cậu vừa xới đất vừa trồng luôn khoai lang.

Phân công xong, mọi người cầm nông cụ ra đồng. Kỳ phải đi khá xa, nhưng được cái thửa ruộng này gần chân đồi thông nên giữa trưa khá mát mẻ. Chỉ là hơi âm u thôi.

Bởi vì nó không chỉ gần đồi thông mà nó còn gần nghĩa trang tập thể nơi chôn cất của những người chết đói năm 45, thậm chí còn vài ngôi mộ tập trung là do thực dân pháp, phát xít nhật chôn sống những người mà chúng coi là cộng sản, là Việt Minh. Thật tàn nhẫn. Cũng may chúng ta sắp đánh đuổi lũ xâm lược thành công rồi. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là đất nước được thống nhất rồi.