Xuyên Nhanh: Hãy Thay Tôi Sống Sót

Chương 18: Quỷ đưa thư 9




Bởi vì nó không chỉ gần đồi thông mà nó còn gần nghĩa trang tập thể nơi chôn cất của những người chết đói năm 45, thậm chí còn vài ngôi mộ tập trung là do thực dân pháp, phát xít nhật chôn sống những người mà chúng coi là cộng sản, là Việt Minh. Thật tàn nhẫn. Cũng may chúng ta sắp đánh đuổi lũ xâm lược thành công rồi. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là đất nước được thống nhất rồi.

Nguyễn Nam ngồi vắt vẻo trên một cây thông nhìn về phía xa, cảnh người dân miệt mài cuốc đất, rẩy cỏ. Xa hơn nữa là cánh đồng xanh bao la bát ngát đang trổ đòng đòng. Khung cảnh thật yên bình.

Nguyễn Nam nhìn về phía Hoàng Kỳ, cậu đang miệt mài cuốc đất.

Tự nhiên cô có chút nhàm chán. Nhìn những con sóc đang chạy nhảy trên các tán cây thông cô tự nhiên nghĩ tới sóc chuột thường hay tích trữ lương thực, không biết bọn sóc này tích trữ ở đâu nhỉ. Vừa nghĩ cô vừa nhìn theo những con sóc xem tổ của chúng nó ở đâu.

Chơi bời một ngày, đến giữa trưa mọi người bắt đầu tan làm về nhà. Vừa đi vừa ríu rít nói chuyện với nhau. Giống như những vất vả của một buổi sáng lao động của họ đều biến mất.

Nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, lại nhìn về phía Hoàng Kỳ, cậu lẻ loi trong bóng râm nhìn mọi người tan làm về nhà cậu cũng không có cảm giác gì. Hình ảnh này cậu đã quen rồi.

- Lại đây ăn cơm thôi. Lúc này giọng của Nguyễn Nam vang lên, cậu chạy lại phía Nguyễn Nam. Bữa cơm trưa của cậu cũng đơn giản chỉ là những nắm cơm độn khoai sắn.

- Ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi rồi chiều mát mát rồi về. Chiều nay khả năng sẽ không phải làm nữa. Nhìn Hoàng Kỳ ăn Nguyễn Nam ở bên cạnh cậu nói. Vì trời nắng nóng lại chỉ có một mình mà về nhà thì xa. So với vất vả đi về giữa trời nắng ở trên đồi nghỉ ngơi đến chiều mát mát mới về càng có lợi hơn.

Nếu không phải Nguyễn Nam hiện tại ở trạng thái linh hồn không cảm nhận được đói khát nắng nóng chắc cô cũng khó có thể tồn tại ở thời đại này. Không điều hoà, không quạt, không điện, đồ ăn thiếu thốn nếu lại thêm không có sự trợ giúp của hệ thống nữa thì cô đúng thật là không sống được ở thế giới này. Nhớ thế giới kia sống vật vờ trong rừng rậm nếu không có hệ thống chắc cô từ bỏ lâu rồi.



- Chiều không phải làm? Hoàng Kỳ vừa ăn vừa hỏi.

- Đúng vậy. Hồi sáng chị không phải nói với em rồi sao, hôm nay là một ngày đặc biệt. Đợi xíu em sẽ biết. Chiều nay kiểu gì cũng được nghỉ. Nguyễn Nam ngồi trên cành cây đung đưa chân nói.

Nguyễn Nam vừa nói xong, một âm thanh từ xa vang vọng đến, là tiếng của loa phát thanh. Nhưng tại bọn họ ở xa, âm thanh truyền đến đứt quãng phải chú tâm lắng nghe mới nghe rõ được.

“Mời đồng bào và các bạn nghe bản tin chiến thắng mà chúng tôi vừa nhận được….. Đúng 11 giờ 30 phút… Đầu hàng vô điều kiện. Chiến dịch Hồ Chí Minh toàn thắng.”

Hoàng Kỳ ngẩn người. Một lúc sau cậu mới nói thầm. Chiều nay thật đúng là sẽ được nghỉ.

- Kỳ, em nghe thấy gì không? Nguyễn Nam bay xuống cây, cô vui vẻ ôn lấy Hoàng Kỳ.

- Nghe rõ, loa phát thanh nói chúng ta thắng rồi.

- Đúng vậy, chúng ta thắng rồi.

Hoàng Kỳ nhìn cô, nhưng trên mặt cậu không có chút gì là vui vẻ. Cậu không biết cậu nên vui hay nên như nào nữa. Cậu cảm thấy đất nước thống nhất đối với cậu không có chút tác dụng gì cả. Một người có bố mẹ là Việt gian như cậu thì nên có cảm xúc như thế nào đây. Là vui mừng, thống hận, hay hối hận. Cậu cũng không biết nữa.