Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 57




Edit: Di Hoàn Nguyệt

Beta: LoBe

___

Cho nên, tang thi cho cô mặt mũi nên không ăn? Lật Manh nghĩ trăm ngàn lần cũng không thể hiểu được. Bỗng nhiên chiếc nhẫn nơi ngón tay Lật Manh nóng lên, cô cúi đầu nhìn.

Chiếc nhẫn phát ra vầng sáng nhè nhẹ, cô cũng không ngu ngốc đến mức không hiểu phản ứng đó là gì. Nó không phải đang nhắc nhở cô đấy sao? Nó cứu mình?

Không phải hệ thống đã nói với cô, ngoài nam chủ, không ai có thể sử dụng chiếc nhẫn này hay sao? Tại sao nó lại bảo vệ cô?

Lật Manh suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới mức đau cả đầu mới hiểu ra: Lý do có thể do hệ thống nói thiếu.

Không nghĩ, sẽ không đau đầu.

Về việc có thể sử dụng, chắc cũng do hệ thống không hiểu rõ về chiếc nhẫn này nên mắc sai lầm.

Lật Manh nhìn thấy một chiếc xe ngoài cửa, lập tức chạy tới, cửa xe không khóa, cô trực tiếp nhấn ga khởi động, rời khỏi căn cứ. Mễ Lệ cũng nhận được tin tức cổng chính đã bị tang thi phá vỡ. Cô hốt hoảng chạy ra bên ngoài.

Mà thiếu niên đang nằm trên giường, không nhanh không chậm đứng dậy, cơ thể anh bị chăn quấn kín mít, không lộ chút da thịt nào. Có người ở bên cạnh, thiếu niên đối với việc cơ thể không mặc gì vẫn có chút mẫn cảm.

Anh yêu thích một người, tất nhiên cũng vì cô mà giữ gìn...

Ví dụ như, cơ thể của anh chỉ có cô mới được phép xem, một mình cô có thể chạm vào, cũng chỉ cho riêng cô cắn.

Trong phòng hiện tại không có ai, Cố Nặc yên tâm cởi chăn ra. Trên tấm lưng trắng noãn còn lưu lại rất nhiều vết cào. Cố Nặc cúi người, cầm lấy quần áo mặc vào. Áo màu trắng, quần dài màu đen, càng tôn lên dáng người hoàn mỹ thon dài của thiếu niên, hoàn toàn phác họa đường nét thanh tú.

Anh rũ mắt, lông mi dày cụp xuống. Cố Nặc đi đến bên cửa sổ, ngón tay thon dài kéo rèm cửa ra. Ánh dương rực rỡ chiếu vào, khiến cho bóng của thiếu niên trải dài trên sàn nhà. Thiếu niên xinh đẹp vô cùng, lạnh nhạt nhìn vô số tang thi ngoài kia, sau đó lại giương mắt nhìn về phía cổng lớn.

Mùi vị bị phai nhạt.

Tiểu Manh đã rời đi?.

Ánh mắt Cố Nặc thâm Thúy, âm u như hắc hồ. Anh không nhanh không chậm sửa lại tay áo, lộ ra xương cổ tay tinh xảo. Thần sắc thiếu niên lạnh lùng như tử thần, chậm rãi xoay người. Anh mở ngăn kéo, lấy khẩu trang màu đen, đang chuẩn bị đeo lên thì đột nhiên dừng lại, mùi vị ngọt ngào trong không khí đột nhiên trở nên vô cùng nồng đậm.

Con ngươi u ám của Cố Nặc khẽ chuyển động, nhấp môi sau đó nhẹ nhàng cầm ga trải giường, chính là vị trí cô ngủ đêm qua, vì vậy mùi vị mới còn lưu lại đến bây giờ.

Cố Nặc bình tĩnh đứng dậy, đeo khẩu trang lên, lộ ra lông mày tinh xảo. Anh cúi đầu, tóc mái toán loạn rủ xuống. Cố Nặc hiểu rõ lý do vì sao Tiểu Manh luôn muốn rời khỏi mình, rất lâu trước kia, anh đã biết.

Cô chính là người do anh họ anh phái tới.

Cố Nặc anh từ nhỏ đến lớn đã gặp vô số nội ứng cùng sát thủ, cho nên đối với mỗi một người bên cạnh, anh đều ôm tâm lý cảnh giác. Mà cô chính là người duy nhất, rõ ràng bị anh họ của anh cưỡng ép, nhẫn nhịn ẩn núp làm người phụ nữ bên cạnh anh, nhưng lại không phản bội anh, cũng chưa lần nào hại anh.

Cô không sợ Cố Thiên nhiều lần uy hiếp, bắt cô moi tin tức, cô cũng không thèm để ý, có vài lần cô truyền tin tức nhưng cũng đều là tin giả. Mà bây giờ anh lại gặp nạn, mất đi trí nhớ, gần như lâm vào hoàn cảnh khốn khổ và tuyệt vọng nhất, Lật Manh vẫn như trước không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Cho dù Cố Nặc bị người hãm hại biến thành tang thi bị người người căm ghét, cô cũng như thế, vẫn bảo vệ anh. Đây nếu không phải là yêu thì là cái gì? Cho nên cô rời khỏi anh, có thể là do cô áy náy, hoặc có khả năng cô bị Cố Thiên nắm được nhược điểm.

Cố Nặc nghĩ đến đây, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, hung ác. Chỉ cần thứ gì uy hiếp cô, anh đều sẽ từng chút từng chút loại bỏ nó đi.

Cố Nặc bước ra khỏi cửa, nhìn tang thi gào rống chen chúc chật chội trên đường cái, dưới bầu trời xám xịt kền kền bay lượn.

Thiếu niên đeo khẩu trang, tay đút vào trong áo khoác, bình tĩnh nhìn tang thi đi lang thang trên đường. Anh nhàn nhạt ngước mắt, con ngươi màu đen dần dần bị nhiễm huyết sắc, màu mắt quỷ dị, giống như nguyền rủa, lại giống như ác ma đang thì thầm.

Anh là dị năng biến dị, có rất nhiều năng lực, trong đó có một dị năng gọi là..... Điều khiển tang thi.

Đến cùng với Mễ Lệ là mấy chục dị năng giả, đang muốn xông vào chiến đấu ác liệt với tang thi, thì thấy cảnh tượng khiến cho bọn họ không thể tin được, tất cả tang thi đều đứng im, lặng lẽ cúi đầu.Quá yên tĩnh, giống như đang có một lực lượng hết sức khủng bố đang áp bức bọn chúng phải cúi đầu phục tùng.

Sau đó, dưới đôi mắt khiếp sợ của bọn họ, thiếu niên lạnh nhạt liếc nhìn họ một cái tựa như đang nhìn con kiến rồi xoay người bước về phía cổng chính, tất cả tang thi đều nhu thuận bước theo phía sau, nguy hiểm cũng theo đó mà rời đi.

Mễ Lệ nhìn thấy thì trầm mặc, cuối cùng rút ra một điếu thuốc, một lời khó nói hút một hơi, sau đó nói:

"Hôm nay, có thứ sẽ phải thay đổi".

___

LoBe: Dài hơn 1000 chữ lận. Huhu, beta mệt chết tôi rồi. Cầu an ủi, cầu khen ngợi