*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Di Hoàn Nguyệt
Beta: LoBe
___
Lật Manh trở lại căn cứ Cố Thị. Vừa tới nơi liền nhận được lệnh tới gặp tên pháo hôi mới gặp mặt có mấy lần kia.
Cô ra khỏi phòng thí nghiệm ở căn cứ, đi đôi dép lê giá 5 tệ, mặc một bộ đồ thể thao cũ luộm thuộm, làn da trắng nõn, đi loanh quanh khắp nơi.
Thời điểm ở cùng Cố Nặc, cái gì anh cũng muốn quản, thậm chí đến việc chăm sóc da, son môi của cô cũng bị anh quản lí.
Một đại nam nhân, ngày nào cũng nghiên cứu son môi, mà còn nghiên cứu vô cùng kĩ lưỡng, đến nỗi tạo một nơi bí mật chuyên dùng để lưu trữ son môi. Lật Manh có xem qua một lần, son môi chất cao thành đống, nhiều đến nỗi có thể làm cho cô bị mắc chứng sợ mật độ cao.
Ngoài son môi, còn có thêm nhiều thứ khác..... nào là nước hoa chăm sóc da, tinh dầu, kem dưỡng da, kem dưỡng mắt, kem dưỡng tay... Phức tạp hơn vạn lần so với việc nghiên cứu thành phần của thuốc.
Trang điểm càng phức tạp hơn. Nhớ tới lần đầu tiên cô bị Cố Nặc ấn trước bàn trang điểm trang điểm.
Nga~ thì ra trang điểm không phải chỉ bôi son vài cái là xong?
Cô cứ nghĩ lý do phụ nữ trang điểm và không trang điểm khác biệt nhau, chỉ vì màu son khác nhau. Sau đó Lật Manh được Cổ Nặc mở mang kiến thức, nhìn thấy mỹ phẩm khắp phòng.
Lật Manh run rẩy, sau lưng một trận lạnh toát. Quãng thời gian bị mỹ phẩm chăm sóc da, phụ kiện xa hoa và váy ngắn chi phối, rốt cuộc cũng kết thúc.
Thời kỳ "Xương rồng hấp dưa chua" hỗn tạp rốt cuộc cũng qua.
Lật Manh ngẩng đầu nhìn thoáng qua dãy hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm, mặt không chút thay đổi mà cảm thán. Nhiệm vụ của vị diện này cũng sắp hoàn thành rồi....
Cũng thật sự hoài niệm....
....
Lại cảm thấy dường như không có gì đáng nhớ. Tận thế đến, thức ăn đều bị hư hỏng, làm gì có đồ ăn ngon.
Lật Manh nhẹ nhàng cười một cái, sau đó đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát nào đấy, đi về phía trước.
Cố Thiên đang tìm cô. Anh ta là một nhân vật pháo hôi, độc ác, chết còn nhanh hơn cô. Lật Manh nghĩ đến đây, thở dài một hơi, cảm thấy càng ngày càng vui vẻ. Có các nhân vật pháo hôi khác bồi, lúc đi đời sẽ rất náo nhiệt.
Thời điểm ở bên cạnh Cố Nặc, thân phận của cô chính là gian tế. Để duy trì qua lại giữa hai người, cô đáp ứng Cố Thiên, truyền tin tức cho hắn vài lần. Bởi vì không biết gián điệp truyền tin bằng cách nào, cũng không biết Cố Thiên muốn biết loại tin tức gì, nên cô cứ viết loạn vài dòng.
Thật không ngờ Cố Thiên vẫn chưa thấy đủ, ngày nào cũng muốn cô truyền tin tức. Cô cảm thấy vật hi sinh này chẳng có chút chí khí nào. Muốn biết tin tức, tại sao không tự mình đi điều tra?
Mọi người đều có công việc của riêng mình, nhiệm vụ của cô chính là đẩy Cố Nặc rơi đàn tang thi.
Nhiệm vụ còn lại, đều là tự ý thêm vào, cũng không trả thêm phí tăng ca, cô liền lười để ý.
Đem tờ giấy nhỏ của Cố Thiên gửi cho ném thẳng vào thùng rác, Lật Manh đi vào văn phòng của hắn, lười rút tay trong túi ra vì vậy duỗi chân đá cửa ra rồi tiến vào.
Cố Thiên lớn hơn Cố Nặc vài tuổi, nhan sắc bình thường, bộ dáng tiểu nhân âm hiểm, hắn ngồi trên chiếc ghế da sang trọng, sắc mặt lạnh lẽo:
"Lật Manh, Cố Nặc đâu?"
Cô cùng Cố Nặc mất tích. Cố Thiên nghe được tin tức cô trở về liền lập tức lệnh cho Lật Manh đến báo cáo tình hình.
Lật Manh đánh giá Cố Thiên từ trên xuống dưới, lâu rồi không gặp, hình như có chút xa lạ.
Trong ấn tượng của mình, mặc dù mới gặp hắn có vài lần nhưng Lật Manh cứ cảm thấy mặt hắn quá ác. Kết quả hôm nay gặp lại, không những càng độc ác hơn mà còn rất xấu.
Cô bình tĩnh nói: "Chết rồi ".
Cố Thiên kinh ngạc: "Chết thật?".
Lật Manh rất muốn biểu hiện ra biểu tình nên có của ngoan độc nữ phụ. Hiện tại cần lộ ra tình cảm phức tạp, dù sao cũng là pháo hôi yêu thích Cố Nặc, nay lại giết hắn, bi tráng đến cỡ nào.
Nghiền ngẫm nửa ngày, Lật Manh rốt cuộc vẫn lộ ra biểu tình lãnh đạm:
"Ừ, là thật".
Sắc mặt cô vốn dĩ đã mệt mỏi, lại tùy tiện diễn một chút liền rất giống thật.
Cố Thiên lộ ra vẻ mặt vui mừng:
"Cố Nặc, rốt cuộc mày cũng có ngày hôm nay. Căn cứ Cố Thị sẽ là của tao."
Lật Manh bình tĩnh nhìn thần sắc mừng rỡ như điên người đàn ông độc ác trước mặt. Rốt cuộc cô mới ý thức được, Jack sue tiểu bạch văn, quả nhiên cái gì cũng có thể. Ngay cả các loại nhân vật phản diện, trí tuệ cũng thấp đến nghiêm trọng.
Quên đi, dù sao mọi thứ cũng sắp đến hồi kết rồi, cô vừa chuẩn bị xoay người, liền thấy thêm một vật hi sinh vọt vào.
"Báo cáo, Cố nặc đã trở lại".
Tiếng cười ngông cuồng của Cố Thiên m bật, Lật Manh cũng dừng bước. Bị vả mặt quá nhanh, như là gió lốc gặp phải cuồng phong, đến lượt mình thì không biết giải thích kiểu gì.
Cố Thiên quát:
"Bắt lấy người phụ nữ này cho tao, ả phản bội tao."
Lời thoại này..... có thể đổi thành câu khác được không?.
Thời điểm tác giả viết văn, có phải đang vội vã đi uống rượu thưởng trăng không thế? Tại sao lại có thể gắt gỏng ấu trĩ như thế, đầu óc của tác giả không phải mới một tuổi đấy chứ.
Lật Manh chậm chạp quay đầu lại, sờ soạng túi quần lấy một lọ thuốc màu đỏ, tùy ý ném ra.
"Con người của tôi từ trước đến nay đều giơ cao đánh khẽ, tất cả mọi người đều là vật hy sinh, cũng chẳng phân biệt địa vị, đừng cứ hễ động tới lại gào to như thế."
Cô khẽ cong môi, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào. Ngữ khí bình thản, không nhanh không chậm:
"Không nên đụng vào tôi, thứ trên tay tôi mà vỡ, các người cũng sẽ chết."
___
LoBe: Hôm nay đã hết chương.
Tự dưng muốn khoe ảnh tuôi 1 xíu. ^^