Lâm Tô Ngọc nghe thấy tiếng nói quay lại nhìn.
Tiêu Vọng mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, giống như một học giả vừa văn nhã, anh tuấn vừa cấm dục không khỏi khiến người ta phải đỏ mặt tim đập.
"Tiêu Vọng..." Lâm Tô Ngọc khẽ gọi hắn, "Sao anh lại ở đây?"
Không phải chứ... Tiêu Vọng lợi hại như vậy, sẽ không có khả năng bị Lâm Tuyết bắt.
"Biết tên tôi?"
Tiêu Vọng nằm xuống bên cạnh Tô Ngọc, vươn tay ôm eo cô, khóa trụ vào lòng, nói nhỏ bên tai cô: "Đây là phòng thí nghiệm của tôi, đương nhiên là tôi ở đây."
Nói xong, hắn ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ.
Lâm Tô Ngọc đột nhiên hiểu ra: Là Tiêu Vọng bắt được cô, nhốt cô ở đây.
Lỗ tai tê dại, ẩm ướt khiến Lâm Tô Ngọc không được tự nhiên, cô nghiêng đầu né tránh Tiêu Vọng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
"Anh đang làm cái gì vậy?"
Sự phản kháng của cô là vô ích với Tiêu Vọng.
Tiêu Vọng vỗ nhẹ lên mông cô, giọng điệu như dạy dỗ một đứa trẻ: "Đừng nhúc nhích, ngoan."
Lâm Tô Ngọc trở nên cứng đờ, trừng mắt nhìn Tiêu Vọng, không dám tùy tiện di chuyển nữa.
"Đói không? Em đã ngủ gần một ngày."
Tiêu Vọng tham lam sờ mó cơ thể mềm mại của cô, sau khi vỗ lên mông cô, hắn không những không bỏ tay ra, ngược lại còn nhẹ nhàng xoa nắn.
Cảm giác xấu hổ mạnh mẽ khiến Lâm Tô Ngọc đỏ mặt như sắp bị thiêu cháy.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu Vọng!"
Sắc mặt Tiêu Vọng lạnh lùng, "Sao, em lại tức giận?"
Lâm Tô Ngọc trừng mắt lên với hắn.
Hắn làm vậy với cô, sao cô có thể không tức giận được chứ?
Tiêu Vọng a một tiếng, vẻ mặt trầm ngâm, "Em vì người đàn ông khác nói dối tôi, tôi cũng chưa tính toán với em đâu. Giờ em còn tức giận với tôi?"
Giọng điệu của hắn dường như đang chỉ trích vợ mình đã quá thân thiết với người đàn ông khác, vô cùng đúng lý hợp tình.
Lâm Tô Ngọc bình tĩnh lại, "Anh bỏ tay ra trước đi, chúng ta nói chuyện."
Tiêu Vọng cười tủm tỉm di chuyển tay lên trên, đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, "Nói đi."
"Bỏ tay ra khỏi người tôi!" Bỏ ra khỏi nơi đó vẫn còn chưa đủ đâu...
"Tôi không." Tiêu Vọng nhướng mày, "Em có muốn nói chuyện nữa không?"
Lâm Tô Ngọc giận đỏ mặt, nắm chặt tay.
Thực ra cô là một người đặc biệt nhạy cảm.
Chân tay và mọi thứ đều ổn, nhưng phần eo, chỉ cần chạm nhẹ sẽ khiến cô đau mỏi, tê dại khó tả.
Xem ra, sự nhạy cảm đó đã bị cô đưa đến thế giới này.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong lòng Tiêu Vọng càng cảm thấy ngứa ngáy.
Bàn tay đang ôm eo cô bắt đầu đi lên trên, dừng lại trước bộ ngực mềm mại của cô.
Lâm Tô Ngọc hoàn toàn choáng váng, cô cắn chặt môi cố gắng không phát ra tiếng động lạ, cơ thể bất giác run lên.
Không phải là sợ, nhưng... Sự nhạy cảm của cơ thể khiến cô không thể kiểm soát được.
May mà tay của Tiêu Vọng chỉ dừng lại một chút, cuối cùng thì chạm vào mặt cô, bằng không mặt của cô nóng đến mức có thể chiên được trứng gà.
Tiêu Vọng nhéo mặt cô, "Sao mặt đỏ như vậy?"
Lời nói của hắn lộ ra sự nghi hoặc đơn thuần.
Lâm Tô Ngọc không nhịn được muốn mắng người, "Ba mẹ anh không dạy anh là không thể tùy tiện chạm vào cơ thể của phụ nữ sao?"
Tiêu Vọng chớp mắt, "Tôi không có ba mẹ."
Không có ba mẹ... Có phải cô đã chọc vào nỗi đau của hắn không?
Lâm Tô Ngọc chột dạ.
Nếu hắn tức giận vì điều này, chẳng phải cô sẽ thảm hại hơn sao?
Tiêu Vọng mỉm cười, véo cằm cô, làm cô nhìn về phía một cái lồng cao hơn hai mét chứa đầy dung dịch dinh dưỡng.
Hắn nói: "Tôi đi ra từ đó."
Tiêu Vọng được con người tạo ra.
Những nhà khoa học đó đã tạo ra hắn từ sự kết hợp hoàn hảo nhất của các loại gen mà họ đã nghiên cứu ra.
Ngay khi mới sinh ra, hắn đã bị nhốt trong một căn phòng trắng chỉ có một cánh cửa, giống như một miếng bọt biển vô tận, không ngừng tiếp thu những kiến thức mà các nhà khoa học muốn hắn hiểu.
Thể chất của hắn phát triển rất tốt, chỉ số IQ và EQ cao, các tế bào lão hóa chậm.
Sau khi ở trong căn phòng trắng đó mười năm, hắn ra ngoài đã tham gia các thí nghiệm thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau như hóa, lý, dược học để trợ giúp những người đó đạt được những thành tựu đáng kể.
Những người đó phụ thuộc hắn, và cũng sợ hãi hắn.
Khi bọn họ phát hiện ra rằng hắn đã vượt qua tầm kiểm soát của bọn họ, thì cái chết cũng đến.
Tiêu Vọng bình tĩnh kể lại quá khứ của mình với Lâm Tô Ngọc, như đang kể một câu chuyện bình thường.
Ngón tay hắn vuốt ve chiếc cằm thanh tú của cô, từ từ xoa lên môi cô.
Thật mềm, hắn muốn liếm nó.
Lâm Tô Ngọc theo phản xạ muốn tránh đi.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, ép buộc cô đối mặt với hắn, rồi hắn tiến lại gần cô, ngậm lấy cánh môi cô.
Lâm Tô Ngọc dùng sức đẩy mạnh hắn ra.
Với Tiêu Vọng mà nói, sức lực của cô yếu như bông vậy.
Hắn trừng phạt khẽ cắn môi cô, nhéo cằm cô.
Cô đau đớn, mở ra hàm răng đang khép chặt, đầu lưỡi của Tiêu Vọng linh hoạt tiến vào trong miệng cô, quấn lấy cô.
Tay hắn rời khỏi cằm cô, xoa nắn ở nơi mềm mại, tay còn lại kẹp chặt hai tay cô không cho cô kháng cự.
Cảm giác này thật tốt.
Trước kia hắn không biết có thể làm được thế này.
Sau khi trở về phòng thí nghiệm, thì đây là tất cả những gì hắn học được từ việc đọc sách trong khi chờ đợi cỗ máy vũ trụ can thiệp vào không gian lâu đài.
Tiếng nức nở nhỏ vụn và vệt nước ái muội trong phòng thí nghiệm vang lên.
Lý trí Lâm Tô Ngọc xấu hổ và giận dữ, nhưng về tình cảm, cô lại không bài xích Tiêu Vọng làm vậy đối với mình.
Cô điên rồi sao?
Lâm Tô Ngọc nghĩ thầm, không phản kháng như vậy nữa.
Một sợi chỉ bạc trong suốt chảy ra khỏi khóe môi cô, Tiêu Vọng tinh tế hôn lên, trên mặt lộ ra vẻ suиɠ sướиɠ thoải mái, "Trước tiên ăn chút gì đi..."
Hắn giúp cô chỉnh trang lại quần áo, ở trên mặt cô hôn một ngụm, suиɠ sướиɠ điều khiển người máy mang đồ ăn tới.
Lâm Tô Ngọc cúi đầu nhìn sang chỗ khác, vành tai đỏ bừng.
Cô chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, huống chi cùng người khác phái thân mật như vậy.
Tiêu Vọng không để cô chạm vào bát đũa, hắn muốn tự mình đút cho cô ăn.
Tất nhiên là cô không muốn Tiêu Vọng đút cho mình ăn, cô khép chặt miệng.
Con ngươi u ám của Tiêu Vọng nhìn cô, "Tôi có rất nhiều cách khiến em nghe lời, đó đều là những cách tôi dùng trên vật thí nghiệm. Đừng để tôi dùng cách đó trên người em."
Anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Lâm Tô Ngọc lập tức khuất phục, ngoan ngoãn mở miệng để Tiêu Vọng đút cho.
Ăn miếng đầu tiên cô còn cảm thấy thẹn, lúc sau thì đã quen.
Thậm chí còn cảm thấy...
Đồ ăn ở chỗ của Tiêu Vọng hóa ra ăn ngon hơn nhiều so với những thứ cô đã từng ăn qua.
Sau khi ăn xong cơm, Tiêu Vọng lấy khăn tay mềm lau miệng cho cô.
Cô lại muốn tránh, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Vọng, cuối cùng cô cũng nhịn xuống.
"Bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ?" Lâm Tô Ngọc nhìn xiềng xích trên cổ tay, "Tôi nhớ lúc trước tôi vẫn ở lâu đài, sao anh có thể mang tôi về đây? Lâm Tuyết đâu?"
"Tôi có thể phá vỡ từ trường, tất nhiên là sẽ cắt đứt được không gian và kết nối lại. Em có thể coi như là cùng một vĩ độ xuyên qua không gian đi."
Gương mặt của Tiêu Vọng tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.
Trên thế giới này, sẽ không có người thứ hai có kỹ thuật này, ngoại trừ hắn.
"Về phần Lâm Tuyết... Người phụ nữ đó? Tôi đã vất cô ta ở Quỷ Vực, em quan tâm đến cô ta làm gì?"
Hắn bỗng không vui.
Hắn không thích trong đầu cô nghĩ đến người khác.
Lâm Tô Ngọc không giải thích gì nhiều với hắn.
Quỷ Vực, đúng như tên gọi, là nơi sinh sống của quỷ trên thế giới này.
Lâm Tô Ngọc hỏi: "Lâm Tuyết sẽ chết ở nơi đó sao?"
"Em muốn cô ta chết sao?" Đôi mắt tím của Tiêu Vọng ánh lên sự tàn nhẫn, "Nếu em muốn, đừng lo cho cô ta."
Hắn dừng lại, âm trầm mà nói: "Nếu em không muốn, tôi sẽ bắt cô ta về, làm thí nghiệm trên người cô ta, khiến cô ta chết dần chết mòn."
Thí nghiệm mà hắn làm, chắc chắn là thí nghiệm chống lại loài người.
Lâm Tô Ngọc không quan tâm, "Tôi vốn muốn gϊếŧ cô ta."
"Không phải sợ tôi bắt cô ta về nên mới nói như vậy đi?" Tiêu Vọng nghi ngờ nhìn cô.
Lâm Tô Ngọc lắc đầu, "Đương nhiên không phải. Nếu anh muốn bắt cô ta về, anh làm gì thì làm."
Tiêu Vọng cười rộ lên, cánh tay thon dài hướng về phía cô, ôm cô vào trong lòng, hắn vùi vào cổ cô, hít sâu một hơi, "Không phải thì tốt."
Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp và ẩm ướt phun lên da cô, "Trước kia tôi mặc kệ... Từ nay về sau, em không được nghĩ đến người khác nữa."
"Nghĩ đến ai cũng không được, tôi sẽ không vui."
Trước khi gặp được Lâm Tô Ngọc, hắn chưa bao giờ biết được giới hạn chịu đựng của mình lại lớn đến vậy.
Hắn đã dung túng cô khi cô nói dối hắn, dung túng cô vì người khác lừa gạt hắn, còn nhẫn nhịn khi thấy cô đến gần người khác...
Tuy nhiên, sau này hắn không nhẫn nhịn, cũng không cần phải nhịn nữa.
Cô cảm giác như bị một con rắn quấn quanh cổ, trái tim cô run lên và sợ hãi, không dám lộn xộn.
"Nếu em muốn, chỉ có thể nghĩ đến tôi." Hắn há mồm, cắn nhẹ lên động mạch cổ của cô, "Em đã là của tôi."
"Em phải ngoan, nếu không tôi sẽ trừng phạt em."
Hắn cắn cô thật mạnh, lưu lại một dấu răng không sâu trên cổ cô.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tô Ngọc tự hỏi nếu vừa nãy biểu hiện của cô bài xích hắn...
Có lẽ hắn thật sự sẽ cắn chết cô.
Trước đây khi ở nhà Lâm Tô Ngọc, Tiêu Vọng phải chờ đến đêm khi cô ngủ hắn mới có thể động tay động chân với cô.
Trong tiềm thức hắn biết Lâm Tô Ngọc sẽ bài xích hành vi này của hắn.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cô là của hắn.
Hắn sẽ luôn giữ cô bên mình.
Như vậy cô sẽ không từ chối hắn nữa.
Tiêu Vọng lại liếm cô một lần nữa, hạ môi xuống dọc theo đường cổ của cô, một tay cởi cúc quần áo cô ra.