"Không được!" Lâm Tô Ngọc lo lắng hô lên, ấn tay hắn xuống.
Tiêu Vọng ngước mắt, con ngươi màu tím đầy u ám.
Cô sợ chuyện này sẽ chọc tức hắn, vội vàng nhẹ giọng nói tiếp: "Đừng như vậy, tôi... Không phải anh nói tôi ngủ gần một ngày rồi sao, tôi chưa tắm rửa, như vậy không sạch sẽ."
Cô muốn khóc.
Đây là lý do rác rưởi gì vậy? T.T
Nhưng tạm thời cô không thể nghĩ ra lý do nào khác.
"Được." Tiêu Vọng mỉm cười, dùng vân tay cởi bỏ trói buộc cho Lâm Tô Ngọc, nghiêng người bế cô lên, "Tôi bế em đi tắm rửa."
Lâm Tô Ngọc kêu lên một tiếng, nhìn Tiêu Vọng bế cô vào phòng tắm, "Từ từ."
Tiêu Vọng tiếp tục bước đi, "Cái gì?"
Biểu hiện của hắn có một chút nguy hiểm.
"Để tôi tự tắm rửa."
Lâm Tô Ngọc muốn nhảy ra khỏi lòng hắn, cuối cùng vẫn bị hắn ôm chặt.
"Chúng ta cùng nhau tắm."
Giọng điệu không cho cự tuyệt.
Tiêu Vọng nhìn lỗ tai trở nên ửng hồng của cô, không nhịn được ngậm vào miệng.
Cô thật mềm, thơm quá...
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, hắn đã muốn giúp cô tắm rửa.
Cô không biết rằng, hắn thích dáng vẻ những giọt nước đọng lại trên tóc và da thịt cô như thế nào.
Hắn muốn làm cả người cô ướt, ôm cô như vậy vào lòng, nhìn cô, hôn cô, sờ cô...
Ánh mắt màu tím của Tiêu Vọng càng trở nên sâu hơn.
Giờ phút này Lâm Tô Ngọc đã hiểu rõ, vì sao lúc trước cô không phản cảm khi Tiêu Vọng đụng chạm.
Cô có chút cảm tình với Tiêu Vọng, nên hết lần này đến lần khác mới bao dung cho những việc làm quá mức của hắn.
Cô không biết mình có cảm tình từ khi nào. Loại cảm xúc này sinh ra một cách vô tri vô giác.
Tiêu Vọng của trước đây, hành vi cử chỉ khác người cho thấy hắn chỉ đơn giản muốn gần gũi với cô.
Mà hiện tại, trong mắt hắn có du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt.
Cơ thể Lâm Tô Ngọc cứng ngắc, vừa không dám khiêu khích hắn, vừa muốn thoát khỏi hắn.
Tiêu Vọng ôm cô vào phòng tắm rồi đặt xuống, dứt khoát cởϊ qυầи áo cô ra.
Lâm Tô Ngọc định vùng vẫy một chút nhưng nhìn thấy dáng vẻ háo hức của Tiêu Vọng, bèn để hắn muốn làm gì thì làm.
Cô nói với hệ thống ở trong đầu: "Ngươi chưa từng nói, làm nhiệm vụ cũng phải bán đứng thân thể. Cái này có bồi thường không?"
Cô biết hệ thống nghe thấy được, nhưng hệ thống sẽ không trả lời, bởi vì Tiêu Vọng đang ở đây.
Khách quan mà nói, thân hình Tiêu Vọng hoàn hảo, diện mạo hoàn mỹ và khả năng thể chất tuyệt vời, nếu thực sự muốn làʍ ŧìиɦ với cô, cô cũng không phản đối...
Cô cũng có cảm tình với Tiêu Vọng.
Chỉ là tiến triển quá nhanh, nhất thời tâm lý cô không thể tiếp thu được.
Quan trọng nhất là cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ có quan hệ tình cảm với ai ở thế giới nào.
Đặc biệt là những người như Tiêu Vọng.
Cô sẽ rời đi ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, để lại một mình Tiêu Vọng, hắn phải làm sao bây giờ?
Lâm Tô Ngọc đang đấu tranh tâm lý thì Tiêu Vọng bất ngờ bế cô lên, ném vào bồn nước nóng.
Cô đột nhiên không kịp phòng bị nên bị sặc mấy ngụm nước, Tiêu Vọng cũng theo đó nhảy xuống, ôm eo cô, làm cho cơ thể cô và hắn dán sát vào nhau.
Thật thoải mái, hắn nheo mắt, ôm cô cọ cọ.
Nhưng...
Sự lạnh lùng trên mặt hắn không hề phai nhạt: "Em đang suy nghĩ cái gì?"
Lâm Tô Ngọc chột dạ nhìn về hướng khác.
"Hay là em đang nói chuyện với thứ không rõ ràng kia?" Tiêu Vọng khó hiểu hỏi. "Không có." Lâm Tô Ngọc phủ nhận ngay lập tức, "Tôi chỉ đang nghĩ..."
Nghĩ... Cô nghĩ gì giờ? Não bộ Lâm Tô Ngọc nhanh chóng phản ứng.
Tiêu Vọng nhìn chằm chằm cô, nếu cô không giải thích cho rõ, cô sẽ không yên đâu.
Cô gấp gáp đến mức nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên, "Tôi chỉ đang nghĩ, anh thích tôi sao?"
Cô nhìn thẳng vào mắt Tiêu Vọng, cố gắng làm hắn bối rối bằng ánh mắt kiên định của mình.
Cô nhìn thấy trong đôi mắt màu tím của hắn có bóng dáng nho nhỏ của cô, giống như còn có những vì sao, khiến con ngươi của hắn sáng lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn vào mắt hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Nó thực sự rất đẹp, dường như có thể hút hồn con người vào.
Cô dần dần trở nên si mê, tay không tự chủ xoa lên khóe mắt hắn.
Khi chạm vào làn da lạnh lẽo của hắn, nháy mắt cô tỉnh táo lại, không nhìn hắn nữa.
Vừa rồi cô bị sao vậy?
Lâm Tô Ngọc đột nhiên hoảng hốt.
"Thích chứ." Tiêu Vọng cầm tay cô đặt lại lên mặt mình, "Đương nhiên thích."
Hắn thích cô sờ hắn, thích cô gần gũi hắn.
Thích cô...
Rất thích rất thích...
Hắn muốn gần cô một chút, gần thêm chút nữa...
Hắn siết chặt vòng tay đang ôm eo cô, để cơ thể cô chặt chẽ dán vào hắn.
Lâm Tô Ngọc lại sững người.
Cô cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn chống lên bụng mình.
"Tiêu Vọng, thật ra em cũng thích anh." Lâm Tô Ngọc không đẩy hắn ra, căng da đầu nói dối, "Em nguyện ý ở bên anh, nhưng em là một người truyền thống. Nếu anh không kết hôn với em, em sẽ không làm loại chuyện này với anh."
Loại chuyện này?
Tiêu Vọng suy nghĩ một lúc mới nhận ra cô đang nói cái gì.
Hắn cũng muốn làm, nhưng không nhất định là phải làm.
Có điều...
Hắn nghe thấy cô nói thích hắn, khóe mắt và lông mày tràn đầy vui sướng, hắn lại cọ vào cô, "Chúng ta kết hôn đi."
Lâm Tô Ngọc gần như sắp hóa đá.
Cô ngả nửa người trên về phía sau, cố gắng kéo ra khoảng cách với hắn, "Kết... Kết hôn không phải thuận miệng nói là được, anh phải cầu hôn em trước, sau đó chúng ta tổ chức hôn lễ, rồi mới có thể..."
"Được, đều làm như lời em nói."
Tiêu Vọng mỉm cười đỡ đầu Lâm Tô Ngọc, hôn lên đôi môi mềm lúc đóng lúc mở của cô.
Hắn đã xem qua kết hôn trong sách và TV ở nhà của Lâm Tô Ngọc.
Hắn biết ý nghĩa của việc kết hôn.
Làm vợ chồng với Lâm Tô Ngọc, hắn nguyện ý.
Lâm Tô Ngọc đặt tay lên vai hắn, không thể tin được hắn đồng ý như vậy.
Bọn họ mới ở bên nhau mười ngày, tại sao hắn lại thích cô?
Bàn tay Tiêu Vọng cẩn thận mò mẫm trên cơ thể trần trụi của cô, xoa bóp lúc nặng lúc nhẹ, đi xuống phía vùng đất cấm địa chưa từng ai đi vào của cô.
Lâm Tô Ngọc cứng đờ người, nhanh chóng hoàn hồn, dùng sức đẩy hắn ra: "Không... Anh đừng... hức..."
Có lẽ Tiêu Vọng thấy cô ồn ào nên cắn mạnh xuống môi cô, không chảy máu nhưng vẫn đau.
Động tác trên tay hắn vẫn không dừng lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cào qua cào lại giữa hai chân cô, khi cảm nhận được chất lỏng ấm áp trong cơ thể cô chảy ra, ngón tay hắn quẹt một chút làm chất bôi trơn, chậm rãi xâm nhập vào cơ thể cô.
Cảm giác chặt chẽ và ấm áp khiến Tiêu Vọng mê say, ngón tay ở trong cơ thể khẽ rút ra đút vào hai lần. Lâm Tô Ngọc mềm nhũn nằm trong vòng tay hắn, lý trí ít ỏi còn lại gần như bị cắn nuốt bởi cảm giác xa lạ hỗn loạn này.
Cảm giác tê dại mà hắn mang lại truyền khắp toàn thân, cô chỉ lo thở dốc, mắt không mở ra được.
"A..." Cô thấp giọng thút thít: "Không, chờ kết hôn đã..."
"Không làm, tôi chỉ sờ thôi." Hai mắt Tiêu Vọng phiếm hồng, cố gắng kìm nén xúc động trong cơ thể.
Hơi thở nặng nhọc của hắn phả lên đôi vai trần trụi của cô.
Cô nghiêng nửa đầu, nhắm mắt nhẹ giọng nói cự tuyệt, đường cong duyên dáng nơi cần cổ và hai miếng bánh bao mềm mại kịch liệt phập phồng không hề che đậy hiện ra trước mắt hắn.
Yết hầu Tiêu Vọng trượt lên trượt xuống, đột nhiên hắn cúi đầu cắn cổ cô.
"A!"
Cảm giác ẩm ướt và mềm mại khiến Lâm Tô Ngọc sợ hãi hét lên, sau đó cô cảm nhận được có thứ ấm áp và trơn trượt đang liếʍ ɭáρ cô một cách thô bạo, rồi trượt đến ngực cô, ngậm lấy trái mận đỏ bên bầu ngực trái của cô.
Lâm Tô Ngọc mất hết sức lực, phải dựa hoàn toàn vào Tiêu Vọng.
Cô không thể kháng cự nên nhắm mắt lại, mặc cho hắn hôn.
Sau khi hắn buông cô ra, đầu óc cô trống rỗng, cả người tựa vào Tiêu Vọng, không cách nào đứng thẳng được.
Tiêu Vọng đã rút ngón tay từ trong cơ thể cô ra từ lâu, lúc này hắn đang du tẩu trên eo cô trêu chọc cô. Đồ vật cứng rắn giữa hai chân hắn đè lên hoa huyệt mềm mại, nhưng không tiến vào.
Cô nói, để đợi kết hôn, hắn phải nghe lời cô.
Lâm Tô Ngọc thở hổn hển một lúc rồi mới thả lỏng, ngây ngốc hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Tại sao anh lại thích em?"
Bàn tay Tiêu Vọng xoa lên mặt cô, tinh tế miêu tả lại đường nét, tự nhiên nói: "Bởi vì là em."
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã muốn đến gần cô.
Bởi vì là cô, hắn mới như vậy.
Bởi vì là cô, hắn mới thích cô.
Nếu nhất định phải hỏi nguyên nhân, đại khái là, gặp cô ngày đó, cô nhìn về phía hắn.
Bởi vì là cô, nên chỉ cần liếc mắt một cái, đã khắc sâu vào trong tim hắn.
Lâm Tô Ngọc cảm thấy những lời này có chút quen thuộc, dường như cô đã nghe thấy ở đâu đó.
Cô nghiêm túc nghĩ lại, nhưng cái gì cũng không nhớ nổi.
Nhưng cô lại chấp nhận lời giải thích này một cách khó hiểu.
Thích một người, không cần lý do hay logic gì cả.
Thích chính là thích, vô cùng đơn giản thuần túy.
Nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ rời đi.
Cô thực sự không thể thích hắn.
Cứ bảo trì cảm tình thế này đi.
Cô bình tĩnh lại, chủ động ôm hắn thật chặt.
Tựa đầu vào ngực hắn, im lặng lắng nghe nhịp tim đập nhanh vì kích động của hắn.
Lâm Tô Ngọc nhắm mắt, xua đi cảm xúc khác thường trong lòng, cười nhẹ nói: "Vậy nếu chúng ta kết hôn, anh không thể nhốt em lại, không thể động tay động chân với em nếu không có sự đồng ý của em."
Tiêu Vọng giật mình, ý cười thâm thúy, vén một sợi tóc bên tai cô nghịch ngợm, "Được, em nói gì cũng được."
Lâm Tô Ngọc nhấc tay hắn ra khỏi người, từ từ lui về phía sau, "Bây giờ em muốn tự mình tắm rửa, anh ra ngoài trước đi."
"Được."
Tiêu Vọng nhướng mày, nghe lời đứng dậy, quấn khăn tắm, xoay người bước ra ngoài, ánh mắt lập tức lạnh như hàn băng.
Lâm Tô Ngọc thở phào nhẹ nhõm, dập tắt chút áy náy đối với Tiêu Vọng.
Sớm biết có thể dễ dàng khiến hắn nghe lời như vậy, ngay từ đầu cô nên nói gả cho hắn.
Trong đầu cô gọi hệ thống: "Ngươi mau ra đây, ta có việc gấp muốn hỏi ngươi."
Hệ thống không thể tin được vị kia bị ký chủ đuổi đi dễ dàng như vậy, nó do dự, run sợ nhỏ giọng nói: "Ký chủ, cô muốn hỏi cái gì?"
"Nơi đây toàn công nghệ cao, ta không dùng được. Người rà quét xem có máy móc gì có thể giúp ta chạy trốn không?"
Hệ thống không trả lời, Lâm Tô Ngọc lại gọi nó trong đầu: "Hệ thống?"
Hệ thống vẫn không có phản ứng, cổ cô đột nhiên cảm thấy lạnh.
Một bàn tay mảnh khảnh vuốt ve cổ cô, giọng nói đặc biệt thuộc về Tiêu Vọng vang lên:
"Em lại nói chuyện với thứ đó?"
Lâm Tô Ngọc giả ngu, "Thứ gì? Em chưa bao giờ nói gì cả."
"Phải không?"
Tay kia của Tiêu Vọng cầm một ống tiêm nhỏ, mũi kim bén nhỏ chĩa vào cổ cô.
"Nói dối tôi thích lắm sao? Vui vẻ sao?" Hắn lạnh lùng sâu kín nói.
"Anh..." Lâm Tô Ngọc không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô nhìn chằm chằm kim tiêm, sợ tay hắn run một cái, kim sẽ đâm vào, "Nếu anh không tin em, em cũng không còn gì để nói."
"Em là của tôi, không được lừa gạt tôi, biết không?"
Khuôn mặt của Tiêu Vọng cọ vào mặt cô, rõ ràng là hành động rất thân mật, nhưng lại khiến Lâm Tô Ngọc cảm thấy ớn lạnh.
"Cho em một cơ hội cuối cùng."
Lâm Tô Ngọc cắn răng, "Em không lừa anh!"
Nếu cô nói cô lừa hắn, đó không khác gì tìm cái chết.
"Tô Ngọc, tôi thích em."
Kim tiêm đâm vào da cô khiến cô hơi đau, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể cô.
Giọng nói của Tiêu Vọng giống như ma quỷ, bay vào trong tai cô: "Nhưng em đối xử với tôi như vậy, tôi thực sự rất tức giận."
Cô cắn răng, hung tợn trừng mắt Tiêu Vọng.
Cảm tình chó má gì chứ, đều đi gặp quỷ đi.
Tên biếи ŧɦái chết tiệt này!
"Em biết tôi tốt với em như thế nào."
"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, chỉ nghĩ đến một mình tôi, em muốn hái sao trên trời hay hủy diệt thế giới, tôi đều làm vì em."
Trước khi mất đi ý thức, Lâm Tô Ngọc đã nghe thấy câu này.