Suy nghĩ trong đầu của Lâm Tô Ngọc với những cảnh trong mơ càng ngày càng mơ hồ, cô xoa mày, nhắm mắt lại, "Không nhớ rõ."
Tiêu Vọng hừ nhẹ, liếm lên cổ cô.
Sự ướŧ áŧ mềm mại lướt nhẹ lên chiếc cổ nhạy cảm, Lâm Tô Ngọc co rúm lại, muốn đẩy Tiêu Vọng ra.
Tay cô đặt lên bả vai Tiêu Vọng, hắn híp mắt hỏi cô, "Sao?"
Hắn liếm cũng đã liếm rồi, đẩy ra cũng vô ích.
Cô hậm hực xoa vai hắn, cười nói: "Sờ chút thôi."
Tiêu Vọng nở một nụ cười rạng rỡ, hắn hôn lên mặt cô, rồi chỉ vào mặt mình, "Sờ chỗ này."
Hắn chớp đôi mắt, ngoan ngoãn mong chờ cô đụng chạm.
Lâm Tô Ngọc mỉm cười sờ lên mặt hắn, "Em vừa nghĩ, nếu chúng ta kết hôn, em phải mời chị họ đến."
"Vì sao?" Ý cười trên mặt Tiêu Vọng dần phai đi.
Hắn không thích Lâm Tô Ngọc nhắc tới người khác, nghĩ đến người khác.
Dù là kẻ thù của cô, hắn cũng sẽ cảm thấy cô cũng có khả năng cười với người kia, thích người kia.
Hắn chỉ muốn ngăn lại hết tất cả mọi người xung quanh cô.
Hắn chỉ cần một mình cô là đủ rồi.
Cô cũng nên giống như vậy.
Lâm Tô Ngọc kiên nhẫn nũng nịu với hắn: "Trước kia em vẫn luôn nghĩ, nếu em kết hôn, nhất định phải mời người thân trong nhà đến. Bây giờ.... Người nhà em đều đã chết, chỉ còn lại chị họ. Tuy em và chị ta quan hệ không được tốt lắm, nhưng chị ta vẫn là người thân của em."
Ánh mắt Tiêu Vọng lạnh lùng, cô tiếp tục nói: "Đợi đến lúc chúng ta kết hôn, đưa chị ta về Quỷ Vực đi."
Cũng không rõ hiện tại Lâm Tuyết sống hay đã chết.
Lâm Tô Ngọc tính toán, Lâm Tuyết chết rồi là tốt nhất.
Nếu không chết, khi mời ả ta đến đây, nhất định phải gϊếŧ chết ả.
Cô đang suy nghĩ, trong đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của máy móc "【 nhiệm vụ hai】 đã hoàn thành, chỉ còn 【 nhiệm vụ một 】. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng."
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tiêu Vọng nói một cách lười biếng, "Vào đi."
Một cảnh vệ trưởng bước vào gian ngoài căn phòng, cách hai bên cánh cửa một vị trí, cung kính nói: "Đội quân tự vệ của nhân loại đã được thành lập, hoàng đế đã giao doanh địa của dân chạy loạn cho đội trưởng Đào Duy quản lý."
Giọng điệu của hắn không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nghe kỹ có thể thấy giọng nói hơi run.
Chỉ vì một câu "Trong vòng một ngày" của Tiêu Vọng mà người của ma pháp và con người đã bàn bạc suốt đêm, ký kết nhiều thỏa thuận và phân phát vật tư cho con người càng nhanh càng tốt, đến bây giờ mọi người vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Tiêu Vọng nghe báo cáo xong, sau đó hắn phớt lờ cảnh vệ trưởng đang quỳ bên ngoài, xoa bóp tay Lâm Tô Ngọc, "Chúng ta quay về đi."
"Tìm chị họ của em trước đã." Lâm Tô Ngọc nắm lấy tay hắn, "Hơn nữa, hôn lễ yêu cầu phải có người làm chứng, không phải sao?"
Đương nhiên không phải. Tiêu Vọng nghĩ vậy nhưng vẫn nói: "Được."
Hắn lấy ra một chiếc đồng hồ nhỏ, bấm vào, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, trong không trung xuất hiện một ánh sáng màu xanh.
Lâm Tô Ngọc kinh ngạc che miệng, khoa học kỹ thuật ở thế giới này đã phát triển đến mức này rồi sao?
Tiêu Vọng quét qua ánh sáng xanh hai lần, mặt tường trong phòng mở ra một cửa động.
Hắn dắt tay Lâm Tô Ngọc đi vào trong động.
Rõ ràng cái động chỉ giống như một cánh cửa bình thường, nhưng trong nháy mắt đã đi tới một không gian khác.
Nơi này giống như một trung tâm mua sắm hiện đại tương tự với nơi Lâm Tô Ngọc sống, có đèn pha lê treo ở sảnh, sàn gạch sáng như gương, xung quanh là các cửa hàng nhãn hiệu thiết kế nổi tiếng.
Nhìn chung nó có vẻ giống như cuộc sống hiện đại chỗ Lâm Tô Ngọc sống.
Ngoại trừ nhân viên bán hàng....
Những người ở đây đều mang một khuôn mặt cứng đờ, nụ cười như được vẽ lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lâm Tô Ngọc và Tiêu Vọng với biểu tình quỷ dị.
Tiêu Vọng móc trong túi ra một đồ vật thon dài hình trụ, ấn nhẹ lên đó, đồ vật kéo dài ra thành một cây roi.
Một tay hắn ôm Lâm Tô Ngọc, một tay dùng roi quấn lên cổ một nhân viên đứng gần đó.
Hắn vừa thu tay lại, nhân viên cửa hàng đó giống như một con búp bê vải, bị hắn kéo đến trước mặt Lâm Tô Ngọc.
Những nhân viên còn lại thấy vậy, không dám nhìn hai người họ nữa, tuy nhiên trên mặt vẫn treo một nụ cười giả dối đáng sợ.
"Có nhìn thấy ai đến đây không?" Tiêu Vọng hỏi nhân viên đang ngã trên mặt đất.
Nơi này người bình thường không thể vào được, trừ Lâm Tuyết lần trước đã bị Tiêu Vọng ném đến.
Người nhân viên này vặn vẹo tay chân không đứng dậy nổi, trên mặt vẫn nở nụ cười, "Có một người phụ nữ.... Ở tầng sáu, là Vực chủ mang cô ta lên."
Vực chủ, vua của Quỷ Vực.
Tiêu Vọng thu hồi cây roi, không nhìn cô ta nữa, hắn ôm Lâm Tô Ngọc đi vào thang máy, ấn lên tầng 6.
"Anh đã từng đến đây?" Lâm Tô Ngọc xoa cánh tay, hơi lạnh nơi đây như xuyên thấu vào tận trong xương tủy, da thịt, khiến cô rất khó chịu.
Tiêu Vọng ừ một tiếng, nhìn động tác của cô dò hỏi, "Lạnh sao?"
Lâm Tô Ngọc gật đầu.
Không chỉ lạnh, mà còn u ám.
Tiêu Vọng theo bản năng muốn cởϊ áσ ra khoác cho Lâm Tô Ngọc, đến lúc sờ vào cúc áo hắn mới phát hiện, hắn cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.
Hắn chu miệng nhìn Lâm Tô Ngọc, khẽ cau mày.
Lâm Tô Ngọc dở khóc dở cười, người lạnh là cô, sao hắn lại tỏ ra đáng thương làm gì?
Tiêu Vọng ôm chặt Lâm Tô Ngọc hơn, giúp cô xoa cánh tay.
Khi hắn chạm vào làn da mềm mại mịn màng của cô, hắn liền đỏ mắt, không khống chế được sức lực, khiến làn da của Lâm Tô Ngọc trở nên ửng đỏ.
Lâm Tô Ngọc cảm thấy hơi đau nên xua tay, "Đừng xoa nữa, em không lạnh."
Nếu cứ tiếp tục xoa, cô sợ hắn sẽ làm làn da cô chày xước.
Tiêu Vọng nhìn làn da phiếm hồng trên người cô, cắn môi.
Đẹp, muốn liếm nó.
Đinh một tiếng, đã lên tới tầng sáu.
Tầng sáu là nơi bán đồ ăn, ở đây có rất nhiều nhà hàng với đủ loại mùi hương khác nhau.
Trong đó, đặc biệt nhất là tiệm lẩu này.
Ở lối vào tiệm lẩu có vài người mặc âu phục đứng gác, bọn họ giống như người phục vụ, nhưng ai nấy đều có một khuôn mặt cứng đờ và biểu cảm giả tạo.
Tiêu Vọng ôm Lâm Tô Ngọc trực tiếp đi vào tiệm lẩu, không một ai ngăn cản.
Chưa bước vào bên trong thì đã truyền đến một âm thanh trầm thấp của một người đàn ông, "Sao cậu lại tới đây nữa vậy?"
Giọng nói này chứa đựng sự xót xa và bất lực.
Tiêu Vọng lười không muốn mở miệng.
Lâm Tô Ngọc đi vào phòng trong, liếc mắt một cái thì thấy được một người đàn ông trung tuổi cường tráng, vạm vỡ to gấp ba lần Tiêu Vọng.
Người đàn ông đó khác với bất kỳ ai cô đã từng gặp trước đây, biểu cảm của hắn rất sinh động, hắn nhìn Tiêu Vọng với ánh mắt sợ hãi.
"Tới tìm một người."
Tiêu Vọng nhìn xung quanh tiệm lẩu, ánh mắt hướng về phía trước thì thấy Lâm Tuyết đang bị trói treo trên xà nhà.
Khuôn mặt Lâm Tuyết tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Tô Ngọc, miệng không ngừng rêи ɾỉ, chủ yếu là mắng chửi thô tục.
Lâm Tô Ngọc thầm thở dài, Lâm Tuyết không bị thương, may mà cô tới tìm ả ta, chứ không cứ để ả ở đây, nhiệm vụ một của cô có thể không hoàn thành được.
Vực chủ cũng thở dài, "Cô ta thực sự là người của cậu?"
Lúc trước Lâm Tuyết đến đây ả nói ả quen biết Tiêu Vọng, khiến cho Vực chủ sợ đến mức không dám làm gì ả.
Nhưng mãi mà hắn không thấy ai đến, nên mới muốn giữ Lâm Tuyết lại.
Hắn treo Lâm Tuyết lên, hy vọng Tiêu Vọng không phát hiện ra, nhưng có lẽ hắn đã xem nhẹ chỉ số thông minh của Tiêu Vọng.
Tiêu Vọng nhấc tay, bực bội quăng roi về phía Vực chủ, ngay lập tức phát ra âm thanh xoạt xoạt giống như tiếng thịt nướng.
"Cô ta không phải là người của tôi."
Tiêu Vọng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Tô Ngọc, biểu đạt sự buồn bực.
Tất cả là do cô nói muốn tìm Lâm Tuyết nên Vực chủ mới đặt ả và hắn bên cạnh nhau.
Thật ghê tởm khi nghe thấy vậy.
Lâm Tô Ngọc không biết sao hắn lại thế này, cô cũng không làm gì nha.
Cô cười ngọt ngào với hắn, xoa tay hắn, "Kêu Vực chủ thả Lâm Tuyết xuống đi mà."
Tiêu Vọng ngước mắt, thấy Lâm Tuyết trừng mắt với Lâm Tô Ngọc, hắn quay sang phân phó cho Vực chủ: "Móc hai tròng mắt của ả ra. Sau đó bảo hai người giấy đưa cô ta đến chỗ tôi."
Đó là giọng điệu ra lệnh, nhưng Vực chủ lại không dám có bất kỳ bất mãn gì.
Vực chủ liên tục đáp lại, vô tình liếc mắt nhìn Lâm Tô Ngọc đang ở trong lòng ngực Tiêu Vọng.
Tiêu Vọng quăng roi ra một lần nữa, sức lực mạnh hơn rất nhiều khi nãy, "Nhìn một lần nữa, sẽ lấy mạng của ông."
Hắn giận dỗi úp chặt khuôn mặt Lâm Tô Ngọc vào trong lòng không cho ai nhìn, cùng với tư thế quái dị mang cô rời đi.
Hắn lại làm cái gì nữa vậy?
Lâm Tô Ngọc càng ngày càng không hiểu hắn.
Ra khỏi Quỷ Vực, Tiêu Vọng đưa cô về phòng thí nghiệm, cố ý để lại cánh cửa thuận tiện cho người giấy Quỷ Vực mang theo Lâm Tuyết.
Bước vào phòng, Tiêu Vọng ấn Lâm Tô Ngọc vào tường, hỏi cô, "Em tức giận không?"
Đầu cô đầy dấu chấm hỏi, "Không... Không tức giận?"
Vì sao cô phải tức giận?
Cô có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức, nên cô không muốn có bất kỳ điều gì xảy ra trước khi rời đi.
Tiêu Vọng siết chặt bả vai cô, "Vì sao không tức giận? Người khác nhìn em một cái tôi rất tức, khi nãy có người nói Lâm Tuyết là người của tôi, vì sao em không tức?"
Lâm Tô Ngọc hơi há hốc mồm, đây là lý do hắn tức giận?
"Có phải em không yêu tôi không? Không thích tôi sao?"
Trong miệng Tiêu Vọng phát ra âm thanh kẽo kẹt, hắn đang nghiến răng.
Nếu câu trả lời của cô khiến hắn không hài lòng, hắn sẽ cắn....
Không, không được, hắn có chút luyến tiếc.
Nếu cô trả lời làm hắn không hài lòng, hắn sẽ... Hắn sẽ khiến cô liếm cho hắn.
Còn nếu làm hắn hài lòng, hắn sẽ liếm cô.
Ánh mắt của hắn chuyển sang cánh tay trắng nõn ửng đỏ của Lâm Tô Ngọc, hồng hồng, thật đẹp...
Lâm Tô Ngọc bị hắn nhìn đến nỗi da gà đều nổi lên.
Sự nóng nảy tức giận trong mắt hắn dần mờ nhạt, thay vào đó là một loại cảm xúc si mê đang ấp ủ.
"Em tức giận mà!" Sắc mặt Lâm Tô Ngọc vặn vẹo, cơ thể nỗ lực biểu đạt sự giận dữ, "Đương nhiên là em tức chứ!"
Cô hung dữ nhìn chằm chằm cánh cửa mà Tiêu Vọng để lại kia, như thể đó là Lâm Tuyết, cắn răng nói: "Đợi bọn họ mang Lâm Tuyết lại đây, em sẽ gϊếŧ cô ta!"
Tiêu Vọng vừa lòng nhếch miệng, hôn lên môi cô, sau đó đưa tay cô đến bên miệng, bắt đầu liếm.
Lâm Tô Ngọc đang cố gắng đóng vai một người phụ nữ tức giận ghen tuông thì cảm thấy trên cổ tay dính nhớp và ngứa ngáy do hàm răng của hắn khẽ chạm, khiến cô không tài nào diễn nổi nữa.
Không phải do kỹ thuật diễn của cô không tốt mà do hắn quá biếи ŧɦái.
"Tô Ngọc..." Tiêu Vọng buông tay cô ra, đột nhiên ôm lấy cô cọ cọ, "Tôi không thoải mái."
Lâm Tô Ngọc cố gắng hết sức để bản thân không để ý đến vật cứng của hắn đang cọ vào cô.
Nhưng... làm ngơ không được rồi!