Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 12: Kẻ phản diện và cô




Hình như Lâm Tô Ngọc mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cả người cô nhẹ bẫng, ngay cả sức lực động đậy ngón tay cũng không có.

Mỗi ngày Tiêu Vọng đều cho cô ăn ba bữa đúng hạn đủ lượng.

Ban ngày, hắn ôm cô vào lòng nói những lời yêu thương âu yếm khiến xương cốt cô tê dại. Ban đêm hắn động tay động chân với cô, nói những lời thô tục làm cô xấu hổ.

Cô không ghét hắn nhưng cô không thích như vậy.

Cánh tay truyền đến một cơn đau rất nhỏ, Tiêu Vọng cầm kim tiêm tiêm thứ gì đó vào người Lâm Tô Ngọc, ý thức cô dần dần sáng tỏ.

Giấc mơ tan vỡ, đó rõ ràng là những gì cô đã trải qua trong mấy ngày này!

Lâm Tô Ngọc tỉnh táo lại, nói không tức giận là giả.

Hắn muốn ở bên nhau như vậy thì cứ ở bên nhau đi.

Chờ cô rời khỏi đây, hắn chỉ có khóc.

Cô không muốn quan tâm lúc đó hắn sẽ thế nào.

Tiêu Vọng ném ống tiêm cho người máy thu dọn, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, "Sao rồi, có khó chịu không?"

Lâm Tô Ngọc rũ mắt, kiềm chế cảm xúc của mình, "Đã mấy ngày trôi qua rồi?"

"Ba ngày." Tiêu Vọng hôn mặt cô, "Tôi cũng không muốn làm thế với em, đều tại em không nghe lời."

Lâm Tô Ngọc không phản bác mà chỉ ậm ừ, "Em đã thông suốt rồi."

Tiêu Vọng đánh giá cô, sau khi xác định cô không nói dối, hắn ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô, "Vậy thì khi nào chúng ta kết hôn?"

Không có chỗ nào trên người cô mà hắn chưa nhìn thấy hoặc chạm vào, nhưng hắn vẫn luôn nhớ kỹ lời cô nói đợi đến lúc kết hôn rồi mới được làm, nên hắn chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.

"Theo ý anh." Lâm Tô Ngọc cụp mắt xuống, "Em thế nào cũng được, nhưng em có một yêu cầu."

"Em nói đi." Bất luận là điều gì, chỉ cần không rời xa hắn, hắn sẽ làm vì cô.

"Đưa em về vương quốc ma pháp, em muốn giúp con người thành lập một đội quân tự vệ. Em không thể nhìn đồng bào của mình bị người khác chèn ép."

Lâm Tô Ngọc giữ chặt tay áo hắn, nhìn hắn với ánh mắt đầy chân thành.

Lời nói của cô rất hợp tình hợp lý, nhưng Tiêu Vọng vẫn lo lắng cô vì Đào Duy mới làm những việc này.

"Anh không thể vì em mà làm những điều này sao?" Lâm Tô Ngọc cúi đầu tuyệt vọng, "Bỏ đi."

"Đương nhiên không phải." Tiêu Vọng mỉm cười nhìn cô, nhưng vẫn bất giác nhíu mày, "Tôi đưa em trở về."

Tiêu Vọng thuộc về trường phái hành động, hắn cho Lâm Tô Ngọc ăn xong, ôm cô nghỉ ngơi một lúc, rồi đến buổi chiều bước lên quái vật số 623, dẫn theo một đám quái vật nhỏ đi vào vương quốc ma pháp.

Trước khi hai bên khai chiến, Lâm Tô Ngọc đã nói với chỉ huy đội quân ma pháp rằng cô muốn đàm phán với hoàng đế.

Có thể không đánh nhau và cũng không ai muốn đánh nhau cả.

Một nhóm vệ binh cao cấp vây quanh vị hoàng đế cao tuổi.

Lâm Tô Ngọc và Tiêu Vọng đứng ở trên lưng số 623, từ trên cao nhìn xuống vị hoàng đế già, có chút xấu hổ.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, trong mắt hắn, ngoại trừ Lâm Tô Ngọc không ai có thể ngang hàng với hắn cả.

Không phải hắn nhằm vào ai, mà những người tồn tại bây giờ, đối với hắn mà nói chỉ là rác rưởi.

Hắn có ngàn cách để hủy diệt bọn họ.

Lâm Tô Ngọc nói với vị hoàng đế già về việc thành lập một đội quân tự vệ, và đề nghị Đào Duy làm đội trưởng.

Loài người có đội quân của riêng mình đó là chuyện tốt.

Vốn dĩ vị hoàng đế già cũng có ý tưởng này, ông biết những việc xấu xa của bọn quý tộc, hơn nữa ông cũng không tán thành những việc làm đó.
Vậy nên ông vui vẻ đồng ý.

Tiêu Vọng bất mãn cắt ngang cuộc trò chuyện, "Không được cho hắn ta làm đội trưởng, đổi người khác."

Hắn vẫn còn ghi hận Lâm Tô Ngọc vì Đào Duy mà lừa dối hắn, hắn không gϊếŧ chết Đào Duy đã là nhân từ lắm rồi.

"Phải để anh ta làm." Lâm Tô Ngọc kiên định nói với hoàng đế.

Cô giơ tay lên che miệng Tiêu Vọng lại, áp môi vào tai hắn thì thầm: "Sau này em sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, sẽ ở bên anh mãi mãi, đừng so đo mà."

Tiêu Vọng nghẹn trong cổ họng, rất không thoải mái, hắn hơi bĩu môi, hệt như một đứa trẻ bị oan ức.

Lâm Tô Ngọc nở một nụ cười ngọt ngào, hôn một cái lên mặt hắn.

Trong nháy mắt ánh mắt Tiêu Vọng trở nên sâu thẳm, sự khó chịu biến mất.

Cô lại chủ động hôn hắn!

Hắn liếm môi, giọng nói khàn khàn đè nén, "Trở về chúng ta ngay lập tức kết hôn."
"Được." Lâm Tô Ngọc siết chặt tay hắn, trong mắt ẩn chứa một tia âm trầm, "Nhưng trước khi quân đội tự vệ chính thức thành lập, em không yên tâm, em phải ở lại đây."

Tiêu Vọng vòng tay ôm eo cô, khẽ nhéo lên da thịt mềm mại nơi đó, ánh mắt sáng lấp lánh, "Lại hôn tôi."

Nhìn thấy bên dưới còn có người của ma pháp đứng xem, Lâm Tô Ngọc không muốn làm vậy.

Nhưng... Cô phải làm bằng bất cứ giá nào.

Môi cô phớt nhẹ trên mặt hắn một chút.

Tiêu Vọng đối với điều này không vừa lòng, hắn chỉ vào môi mình, "Hôn chỗ này."

Lâm Tô Ngọc vứt bỏ sự xấu hổ của mình, nhẹ nhàng nói: "Đợi đến lúc về được không, anh muốn em hôn chỗ nào cũng được. Ở đây nhiều người quá."

Trong đầu Tiêu Vọng hiện lên đủ loại hình ảnh sắc tình, nam chính là hắn, nữ chính là Lâm Tô Ngọc. Đủ loại tư thế, tất cả đều được hắn đọc trong sách.
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, mồm miệng khô đắng, hắn ôm chặt eo cô đến nỗi cô cảm thấy có chút đau.

Cô phải chịu đựng!

Lâm Tô Ngọc âm thầm cắn răng, ánh mắt lưu luyến ấm áp nhìn Tiêu Vọng.

Vào lúc này, Tiêu Vọng cảm thấy cô thực sự thích hắn, thật sự muốn ở bên cạnh hắn.

Ánh mắt cô dừng lại trên người hắn, dường như chứa đựng tất cả sự dịu dàng mà cô sở hữu.

"Cho các người một ngày, phải lo liệu tốt cho đội quân tự vệ, nếu không sẽ san bằng nơi này." Tiêu Vọng lạnh lùng phân phó cho lão hoàng đế, "Sắp xếp chỗ ở đi."

Hắn mang Lâm Tô Ngọc từ trên người số 623 đi xuống, giọng nói khi nói chuyện với cô hoàn toàn khác với khi nói với lão hoàng đế, "Tôi rất vui."

Khóe miệng Tiêu Vọng hơi nhếch lên, đáy mắt lập lòe ánh nước.

Hắn...

Khóc sao?
Hơi thở của Lâm Tô Ngọc cứng lại, trước khi sự áy này bộc lộ ra, cô đã cố gắng đè xuống.

Cô thân mật sờ mặt hắn, trịnh trọng hứa hẹn, "Chỉ cần em còn sống trên đời này, em sẽ luôn ở bên anh."

"Ừm." Giọng hắn có chút nghẹn ngào, "Tôi thực sự rất vui. Tôi không biết vì sao... Hư..."

Hắn chớp mắt, cố kìm nước mắt lại, đôi mắt trong sáng lại ngây thơ gần như làm tan chảy trái tim Lâm Tô Ngọc.

Cô ôm ngực khi bị nét đơn thuần đến đáng yêu của Tiêu Vọng tấn công, không ngừng tự nhủ.

Tất cả đều là giả.

Hắn là một tên biếи ŧɦái.

Lão hoàng đế không dám làm phật lòng Tiêu Vọng, vì vậy ông sai người sắp xếp một căn phòng lộng lẫy, tráng lệ trong lâu đài này.

Thái độ Tiêu Vọng khác thường, không động tay động chân với Lâm Tô Ngọc nữa.

Cô nằm ở trên giường phát ngốc, hắn nằm bên cạnh cô, cũng nhìn cô phát ngốc.
Cô liếc nhìn hắn, hắn cười nói, "Tôi thích em, tôi thực sự rất vui."

Cả một đêm, hắn đã nói câu này không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần hắn nói, Lâm Tô Ngọc lại càng cảm thấy tội lỗi.

Cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, cha cô mất khi nào cô cũng không nhớ rõ nữa, để lại mẹ cô và cô.

Mẹ cô thường nhắc đến, bà và cha cô yêu nhau đậm sâu thế nào.

Mặc dù không có cha, nhưng Lâm Tô Ngọc vẫn lớn lên trong tình yêu thương.

Cho đến một ngày cô thấy mẹ trốn trong phòng ôm di ảnh của cha khóc, trách ông vì sao ra đi sớm như vậy, để lại mình bà, lúc này Lâm Tô ngọc mới ý thức được tình cảm này sâu sắc thế nào.

Đặc biệt tình cảm của hai người, lại dồn hết lên đầu một người, đối với người này thực quá tàn nhẫn.

Thời điểm Tiêu Vọng nói câu "Tôi thích em, tôi thực sự rất vui" một lần nữa, Lâm Tô Ngọc vùi đầu vào gối, giả vờ như đang ngủ.
Tiêu Vọng nhìn chằm chằm sau đầu cô, một lát sau, hắn cẩn thận lật người cô lại, đối mặt với cô, nhẹ nhàng ôm vào lòng, hôn cô vài cái.

"Tôi yêu em."

Ngủ ngon, cô gái nhỏ của hắn, bảo bối độc nhất vô nhị của hắn.

Trái tim cô như bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Bọn họ mới quen nhau được 10 ngày.

Hắn là một tên biếи ŧɦái.

Có lẽ hắn không biết tình yêu đích thực là gì.

Cô lặp đi lặp lại những câu nói đó vài lần, cuối cùng yên tâm thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cô nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, mỹ lệ đến đáng sợ, khiến người ta bất giác thần phục.

Đôi mắt ấy không hề có cảm xúc, giống như biển không gió, rộng lớn mà sâu thẳm, làm người không thể thấy đến tận cùng, từ trong đáy lòng sinh ra một tia sợ hãi.

"Tại sao hoàng tử vừa nhìn thấy công chúa đã yêu nàng? Rõ ràng bọn họ không quen biết biết, hoàng tử nông cạn vậy sao?"
Cô nhìn thấy một cô bé khoảng tám tuổi đưa cuốn truyện cổ tích cho chủ nhân của đôi mắt ấy.

Người kia cầm cuốn truyện lật xem, bóng dáng hắn mờ ảo, cái gì cũng không thấy rõ.

"Không... Bởi vì là nàng nên mới yêu nàng."

Giọng nói huyễn hoặc, xa xăm trả lời với cô bé như vậy.

Nhưng cô gái nhỏ vẫn không hiểu.

Cô bé tìm một bậc thang ngồi xuống, yên lặng chờ người kia đọc xong toàn bộ truyện cổ tích, trả lại sách cho mình.

Người kia xem xong cuốn truyện rồi giao trở lại trong tay cô bé, ngoài bìa sách là ba chữ có vẻ đầy non nớt: Lâm Tô Ngọc.

Cô bừng tỉnh lại từ trong mơ, mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi mắt màu tím.

Trong lúc hoảng hốt, đôi mắt màu vàng và đôi mắt màu tím trùng điệp lên nhau.

Cô chớp mắt, lại dụi mắt.

"Chào buổi sáng."

Dáng vẻ mê mang của Lâm Tô Ngọc khiến trái tim Tiêu Vọng rung động, giây tiếp theo hắn hôn lên mắt cô.
Lâm Tô Ngọc vẫn còn thẫn thờ.

Lúc cô tám tuổi, cô cũng không gặp người nào có đôi mắt màu vàng mà...

Nụ hôn của hắn từ từ đi xuống, lướt qua mắt cô, mặt cô, môi cô, cuối cùng hôn xuống cổ cô, hàm răng khẽ cắn: "Nghĩ cái gì vậy?"

Hay là lại nghĩ về người khác.

Hắn cắn mạnh hơn, để lại dấu răng trên cổ cô.

Lâm Tô Ngọc lau mặt, "Không, chỉ là nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ."

"Mơ gì?" Môi Tiêu Vọng vẫn áp vào cổ cô, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ ɭáρ làn da non mềm trắng nõn, khiến cổ cô đầy ướŧ áŧ.

Nếu cô nói cô mơ thấy hắn, hắn sẽ hôn cô.

Còn nếu mơ thấy người khác, hắn sẽ cắn "chết" cô.