Ông trời thật không công bằng, đã cho hắn một khuôn mặt xinh đẹp, lại còn ban thêm một giọng nói hoàn mỹ.
"Tôi không còn nơi nào để đi."
Giọng điệu của thiếu niên rất bình thản, nhưng không biết tại sao, Lâm Tô Ngọc lại cảm thấy có chút bất lực.
Lâm Tô Ngọc suy nghĩ một lát, "Được rồi, cậu cứ vào trước đi. Cậu xem trước cửa nhà tôi có ai không, chờ không có ai tôi sẽ mở cửa cho cậu."
Thiếu niên đáp lại, từ từ đi về phía hành lang trước cửa.
Trước khi đội quân pháp sư đến, đồ ăn trong nhà vẫn đủ cho hai người bọn họ.
Quan trọng nhất là, khi Lâm Tô Ngọc đứng từ cửa sổ nhìn về phía hắn, cảm thấy hắn không chỉ gầy, vóc dáng còn không cao, khiến người khác cảm thấy vô cùng yếu ớt, còn không khỏe mạnh bằng nguyên chủ.
Vì vậy Lâm Tô Ngọc không sợ hắn sẽ gây ra chuyện gì cho cô.
Lâm Tô Ngọc nhìn ra cửa và chờ đợi, chuẩn bị ấn tắt chuông hành lang, mở cửa ra.
Cô nhìn qua mắt mèo, phát hiện Lâm Tuyết rời đi rồi mới yên tâm.
Khi chuông cửa vang lên, cô lập tức ấn tắt, một tay cầm chổi, một tay chuẩn bị mở cửa.
Tuy cô cảm thấy thiếu niên này không phải là người xấu, nhưng cô vẫn chuẩn bị tinh thần đề phòng thiếu niên mưu đồ gây rối, ra tay trước một bước vẫn hơn.
Khi thiếu niên đi vào, Lâm Tô Ngọc lại liếc nhìn mắt mèo một lần nữa mới mở cửa cho hắn.
Lúc hắn vào, Lâm Tô Ngọc phát hiện, hắn không thấp, thậm chí còn cao hơn cô rất nhiều.
Cô quên mất rằng cô đang đứng trong nhà, nền cao hơn hẳn so với bên ngoài.
Cô chỉ đứng tới vai hắn, nhưng hắn gầy yếu là thật.
Sau khi thiếu niên bước vào đóng cửa lại, hắn vô tình nhìn thấy Lâm Tô Ngọc đang nắm chặt cây chổi, tò mò hỏi: "Cô sợ tôi là người xấu?"
Lâm Tô Ngọc cầm chặt cây chổi trong tay không ném đi, cũng không phủ nhận, chỉ cảm thấy hơi xấu hổ.
Người bình thường sẽ không hỏi câu hỏi này khi họ bước vào nhà người khác.
Thiếu niên nhìn Lâm Tô Ngọc đang giả vờ vô tội, hỏi tiếp: "Nếu cô cảm thấy tôi là người xấu, sao còn cho tôi vào nhà?"
Lâm Tô Ngọc: "..."
Cô nên trả lời thế nào đây, chả lẽ nói hắn có vận khí lớn, có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ số hai?
Hệ thống tâm nguyện nói hắn không có khả năng làm vai chính, nhưng Lâm Tô Ngọc đoán, người có vận khí lớn như vậy không dễ tìm.
Có thể tìm được một người như này cũng không tồi.
Cô vứt cây chổi trong tay, nói dối một cách thản nhiên: "Tôi vừa mới quét nhà."
Nhìn thiếu niên, cô hoàn toàn không nghĩ hắn là người xấu.
Thiếu niên cũng không vạch trần cô, đi đến ghế sô pha, "Tôi có thể ngồi chứ?"
Lâm Tô Ngọc gật đầu, rót cho hắn một cốc nước, ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác, hỏi hắn: "Cậu tên gì? Thời gian này sao còn ra ngoài?"
Thiếu niên cầm cốc lên nhấp một ngụm: "Tôi không biết, tôi không nhớ được."
Mất trí nhớ?
Vốn dĩ Lâm Tô Ngọc còn muốn hỏi một chút tin tức về thân phận của hắn, bây giờ cũng không nói được gì nữa.
Hắn không nhớ được gì thì hỏi làm sao được?
Thiếu niên đặt cốc lên bàn trà, thản nhiên nói: "Cô gọi tôi thế nào cũng được, sau này tôi còn phải trông cậy vào cô nuôi tôi nữa."
Câu nói cuối cùng hơi lạ, nhưng đó là sự thật.
Lâm Tô Ngọc phải dùng đồ trong nhà nuôi người thiếu niên này.
Cô nên gọi thiếu niên này là gì mới được đây? Cô suy nghĩ một lúc, "Vậy gọi là A Thủy đi."
Cô chọn tên này cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Thiếu niên nhìn xuống cốc nước mình vừa mới uống.
Thiếu niên rất sảng khoái chấp nhận cái tên A Thủy này, hơn nữa còn hỏi tên của Lâm Tô Ngọc, dường như rất quen thuộc khi kêu trực tiếp tên của cô.
Đối với những thông tin khác của cô, hắn không hỏi một lời.
Không biết là không thèm để ý, hay là do phép lịch sự.
Hiện tại quái vật cũng mới xuất hiện nên nước và điện trong nhà vẫn chưa bị ngắt.
Lâm Tô Ngọc nhìn đồng hồ thấy mới 7h, cô hỏi A Thủy đã ăn cơm chưa.
A Thủy lắc đầu, "Chưa ăn. Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì."
Lâm Tô Ngọc nhìn thân hình gầy guộc của A Thủy, trong đầu thầm nghĩ nhà hắn nghèo đến mức nào.
Trước khi trói định với hệ thống, cô là giáo viên trung học trong hai năm.
Cho nên khi nhìn thấy thiếu niên đang ở độ tuổi học trung học, trong lòng cô vẫn dâng lên chút tình thầy trò.
Cô mở TV chỉnh âm lượng vừa nghe để thiếu niên gϊếŧ thời gian, còn mình thì vào phòng bếp nấu cơm.
Tủ lạnh tràn ngập đồ ăn, nhiều nhất là trứng vịt muối.
Lâm Tô Ngọc chuẩn bị nấu cháo, cô nghĩ tối nay nấu tạm cháo trứng vịt đi.
Có lẽ trong nhà Lâm Tuyết cũng chẳng có cái này mà ăn đâu.
Thiếu niên nằm ở trên sô pha, hắn tiện tay mở một bộ phim truyền hình lên xem.
Tâm trí của hắn không đặt ở trên TV, mà đặt trên người Lâm Tô Ngọc đang bận rộn trong phòng bếp.
Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ thích tiếp xúc với mọi người, dù nam hay nữ.
Những người đã từng làm việc với hắn trước kia, căn bản đều không thể chạm vào một góc áo của hắn.
Nhưng Lâm Tô Ngọc...
Qua ô cửa kính, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai đang vo gạo trong bếp.
Lúc nãy khi hắn đứng ngoài cửa sổ nhìn cô, hắn đã cảm thấy cơ thể cô mềm mại như bông, ánh mắt dịu dàng như nước.
Vừa rồi khi cô giúp hắn điều chỉnh TV, hắn lại ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên người cô...
Hắn rất ghét mùi của người khác, nhưng lại rất thích hương vị trên người cô.
Hắn có ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng, chạm vào, ngửi cô...
Thậm chí... muốn giải phẫu?
Thử nhìn xem vì sao trên người cô lại có hương thơm hắn thích, có lẽ sẽ lấy ra được gì đó?
Hắn không cảm thấy hắn nghĩ như vậy là sai, từ trước đến nay hắn luôn thích làm gì thì làm.
Lâm Tô Ngọc đang bận rộn trong phòng bếp chợt phát hiện ra ánh mắt ác ý của A Thủy.
Cô mở cửa phòng nhìn vào mắt A Thủy, lại thấy hắn đang bình thản nhìn cô, có vẻ như cô đã suy nghĩ nhiều.
"Cậu không xem TV nhìn tôi làm gì?"
Tay cô cầm dao, tư thế bình tĩnh, nhìn như không có tính công kích, nhưng thực ra cả cơ bắp đều căng chặt.
Dù cô có nghĩ nhiều thì cô cũng phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu.
Trong lòng cô hy vọng, thiếu niên mà cô cứu về là một người tốt, có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ vai chính.
A Thủy biết, nếu hắn chột dạ, có lẽ Lâm Tô Ngọc sẽ nhân lúc hắn không chú ý, đối phó với hắn bằng con dao trong tay.
Hắn tắt TV, đi đến chỗ cô, "Không có gì để xem."
Hắn không có kinh nghiệm giao tiếp với mọi người, nhưng từ lúc mới sinh, IQ và EQ đều rất cao.
Ít nhất, đó là trình độ mà người bình thường không thể đạt tới.
Ánh mắt hắn trong suốt, "Cần giúp đỡ không?"
Lâm Tô Ngọc: "Không cần."
Dứt lời, cô đóng cửa phòng bếp lại.
Một lúc sau, cửa bếp lại được mở ra.
A Thủy dựa vào khung cửa, nhìn cô chuyển nồi cơm điện sang chế độ nấu cháo, chuẩn bị cắt trứng vịt muối.
"Tôi không ăn cái này." Hắn đột nhiên mở miệng.
Lâm Tô Ngọc lấy từ trong tủ lạnh hai quả trứng vịt muối.
Cô cho rằng lòng đỏ trứng vịt là ngon nhất.
Tuy rằng hiện giờ nguồn lương thực không đủ, nhưng trong nhà trứng vịt muối vẫn rất dồi dào.
Cô hoàn toàn có thể ăn mỗi lòng đỏ cũng được.
Ban đầu cô cũng muốn đối xử với A Thủy giống như mình, nên mới cầm hai quả trứng vịt ra.
Nhưng bây giờ...
Cô im lặng cất một quả đi, "Vậy cậu ăn cháo trắng đi."
A Thủy dửng dưng nhìn Lâm Tô Ngọc, không một chút bất mãn.
Đến lúc ăn cơm, A Thủy thực sự chậm rãi ăn xong chén cháo trắng.
Ăn cơm xong, Lâm Tô Ngọc nói một tiếng với A Thủy rồi trở về phòng ngủ, lấy quần áo ngủ và đồ lót đi tắm.
A Thủy quay trở lại sô pha, nghiêng đầu nhìn chăm chú cửa phòng tắm.
Tuy hắn không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng nghe thấy tiếng nước, trong đầu hắn hiện lên đủ loại hình ảnh kiều diễm.
Lâm Tô Ngọc bước ra từ phòng tắm, đúng lúc chạm phải ánh mắt của A Thủy.
Ánh mắt này khiến cô cảm thấy A Thủy có gì đó không ổn.
Lúc cô đang tắm rửa, hắn nhìn chằm chằm cửa phòng tắm sao? Rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ gì?
Là một người phụ nữ bình thường, Lâm Tô Ngọc cảm thấy hơi phản cảm với hành vi của A Thủy.
A Thủy cũng thấy được sự tức giận của cô, nhưng hắn không để ý.
Ánh mắt hắn như một con rắn, dính nhớp trượt dài từ tóc đến ngón chân Lâm Tô Ngọc.
Đúng như hắn nghĩ... Không chỉ mềm mại mà còn non mịn.
Lâm Tô Ngọc điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đi đến phòng ngủ của cha mẹ nguyên chủ, lấy một bộ quần áo của cha nguyên chủ đưa cho A Thủy, để hắn tắm rửa.
A Thủy nhìn quần áo, không chịu nhận, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Hắn chưa bao giờ sử dụng những thứ mà người khác đã dùng qua.
Lâm Tô Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt hắn nên vẫn ném quần áo lên người A Thủy, cô xoay người đi vào bếp, đứng trước tủ lạnh, như muốn lấy thứ gì đó.
A Thủy liếc nhìn cô, có chút không thích dáng vẻ như không có chuyện gì của cô, cuối cùng hắn không nói gì, lập tức đi vào phòng tắm.
Thừa dịp A Thủy không ở đây, Lâm Tô Ngọc đóng tủ lạnh lại, lấy một con dao phay, tiện đường cầm một cốc nước trên bàn, trở về phòng ngủ khóa trái cửa.
Cô thầm lẩm bẩm trong lòng: Hy vọng A Thủy đừng làm cô thất vọng, đừng để cô dùng dao đối với hắn.
Nhìn đồng hồ điểm 9h, Lâm Tô Ngọc uống một hơi hết cốc nước, chìm vào giấc ngủ.
Từ trước đến giờ cô không phải là một người ham ngủ, mỗi lần gặp hoàn cảnh xa lạ, cô đều rất khó ngủ.
Nhưng hôm nay, vừa đặt đầu xuống gối cô đã ngủ luôn.
Cánh cửa bị khóa vang lên tiếng động, A Thủy tắm rửa xong đi vào phòng với cơ thể trần trụi, tiện tay vứt đi dây thép mở khóa.