Những giọt nước trên tóc hắn chảy xuống vai rồi lăn dài theo đường nét của cơ thể.
Hắn thực sự không thích sử dụng những đồ vật mà người khác đã dùng qua, đặc biệt là quần áo mặc lên người, hắn càng không chịu được, vậy nên hắn thà rằng không mặc.
Đôi khi hắn tắm mà quên lấy quần áo, hắn cũng trực tiếp trần trụi ra lấy, bởi vì hắn thấy điều này là bình thường.
Thực ra quan trọng nhất là, từ khi hắn sinh ra, hắn chỉ tiếp xúc với vô số kiến thức và vấn đề học thuật, những thứ thông thường mà con người nên biết, hắn hiểu cái được cái không.
Xấu hổ hay gì đó, hắn căn bản không biết nó là gì, cũng chưa từng nghe qua.
A Thủy đi đến bên giường Lâm Tô Ngọc, nhìn cốc nước đã được Lâm Tô Ngọc uống hết, lại nhìn đến con dao cô đặt trên tủ đầu giường, hắn suy nghĩ rồi cười.
Cô đề phòng hắn như vậy, sao lại không nghĩ đến việc hắn bỏ thuốc vào trong nước chứ?
Cốc nước không rõ ai rót ra, vậy mà cô cũng dám uống.
Xem ra, trong mắt A Thủy, Lâm Tô Ngọc có vẻ hơi ngốc.
Ngốc thì ngốc, tóm lại hắn được lợi rồi.
A Thủy cúi người, vén chăn trên người Lâm Tô Ngọc, do dự một lúc rồi ôm cô vào lòng.
Bàn tay hắn sờ soạng người cô, không mang theo chút tìиɦ ɖu͙ƈ nào.
Sau đó, hắn ôm cô, ngửi ngửi hít hít quanh cổ cô.
Hương thơm trên cơ thể cô quyện với mùi dầu gội, sữa tắm nhưng hắn vẫn rất thích.
A Thủy xoa bóp eo của Lâm Tô Ngọc, không khỏi nghĩ đến chiếc gối ôm bằng vải sợi mềm mà hắn cho người đặt làm riêng.
Hắn cảm thấy, ôm Lâm Tô Ngọc thoải mái hơn nhiều so với gối ôm, không những vậy còn thơm nữa.
Hắn đặt Lâm Tô Ngọc vào phía trong giường, mình thì nằm bên ngoài, ôm cô vào lòng, đắp chăn cho cô rồi đi ngủ.
Lúc Lâm Tô Ngọc thức dậy đã là 10 giờ sáng, cô nhìn đồng hồ báo thức và không thể tin được rằng mình đã ngủ 13 tiếng.
Cô đứng dậy thay quần áo dài tay, buộc tóc đuôi ngựa, cũng không phát hiện ra trong phòng có dấu vết gì khác lạ, khi mở cửa, cửa vẫn khóa trái.
Ừm, có vẻ những hành động của A Thủy chỉ là những xúc động nóng nảy của thiếu niên mới lớn.
Cô mở cửa phòng, nghe thấy tiếng kim loại kéo lê trên sàn nhà, cúi đầu xuống, cô nhìn thấy một vật màu bạc sáng lên ở cạnh cửa.
Đó là một sợi dây thép mỏng dài bằng ngón tay cái.
Cô không quan tâm lắm, nhặt dây thép vứt vào thùng rác, bước ra khỏi phòng với con dao sau lưng, cất tiếng chào với A Thủy đang dựa vào ghế sô pha phơi nắng.
A Thủy vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, hắn híp mắt dưới ánh mặt trời, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, giống như một con mèo lười biếng tao nhã.
Nếu... Nếu không có quái vật đi qua đi lại ngoài cửa sổ thì đây chắc chắn sẽ là một bức tranh rất đẹp.
Nhớ tới hôm qua A Thủy chỉ ăn cháo trắng, Lâm Tô Ngọc hỏi A Thủy hôm nay muốn ăn cái gì.
Lâm Tô Ngọc, với tư cách là một giáo viên, cô sẽ cảm thấy áy náy khi để một cậu thiếu niên chỉ ăn mỗi cháo trắng.
Đôi mắt A Thủy đảo qua ngực Lâm Tô Ngọc, xúc cảm nơi đó dường như vẫn còn lưu lại tay hắn.
Đôi mắt màu tím của hắn được phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, dường như có ánh sao sáng lấp lánh đang tỏa sáng.
Lâm Tô Ngọc cảm thấy A Thủy đẹp đến mức khó có thể hình dung đây là một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải con người, cô như người mất hồn mà chớp chớp mắt, không nhận ra được ánh mắt lộ liễu của A Thủy đang nhìn vào nơi hắn không nên nhìn.
"Cháo." A Thủy xoay người, chống cằm lên cánh tay, nghiêm túc nói.
Hắn chỉ ăn đồ ăn làm từ những chất dinh dưỡng, có thể ăn cháo do Lâm Tô Ngọc nấu đã là giới hạn của hắn.
Hắn chỉ nói muốn ăn cháo, Lâm Tô Ngọc tự nhiên không có lý do gì để ép hắn ăn cơm.
Cô bước vào bếp, trước tiên là vo gạo nấu cháo, sau đó lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả trứng và một quả cà chua, chuẩn bị làm món canh cà chua trứng.
Cô không đóng cửa bếp nên có thể nhận ra ánh mắt của A Thủy vẫn luôn dán chặt vào cô không rời đi.
Cô cảm thấy cô cần thiết phải nói chuyện với A Thủy.
Cô rất có kinh nghiệm trong việc giáo dục thanh thiếu niên.
"A Thủy."
"Ừ?"
A Thủy hừ nhẹ, âm cuối hơi cao, khiến người ta có chút ngứa ngáy trong lòng.
Lâm Tô Ngọc rửa sạch cà chua, vừa cắt vừa hỏi: "Cậu nhớ rõ cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?"
"28."
Giọng nói của A Thủy văng vẳng bên tai Tô Ngọc, trong nháy mắt cô suýt bị đứt tay.
Cô quay lại nhìn chăm chú A Thủy một lúc, khuôn mặt đó rõ ràng là một thiếu niên, không có bất kỳ cảm giác nào của người trưởng thành.
Cô bình tĩnh lại, "Chắc cậu nhớ lầm rồi phải không, tôi nhìn cậu nhiều nhất là 17 tuổi thôi."
A Thủy không để bụng, "Tôi nhớ không lầm, tôi 28."
Lâm Tô Ngọc vẫn không thể tin được, "Cậu nói dối."
Giọng nói A Thủy tràn đầy khinh thường, "Tôi không nói dối."
Hắn chỉ nói dối hai lần.
Hai lần đều là đối với Lâm Tô Ngọc.
Lâm Tô Ngọc xoay người, một bên xào rau một bên tiêu hóa sự thật người mà cô vẫn coi như thiếu niên lại lớn tuổi hơn cả cô.
Lúc ăn cơm cô cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt của A Thủy, vẫn còn hơi sững sờ.
Cậu bé này... Không, người đàn ông này, đã gần 30 tuổi rồi sao, tại sao có thể trẻ như vậy?
Thế giới này có bí thuật gìn giữ được thanh xuân sao?
Vốn dĩ thế giới này rất huyền diệu, cô cũng trải qua rất nhiều việc huyền bí, giữ gìn tuổi xuân gì đó, vẫn có thể tiếp thu được.
Cô suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú không thấy lỗ chân lông của A Thủy, hỏi: "Tôi có thể sờ được không?"
Khi cô 18 tuổi cô cũng không thể có được làn da đẹp như thế này.
A Thủy rất ghét bị người khác chạm vào, nhưng nếu đó là Lâm Tô Ngọc đã ngủ trong vòng tay hắn đêm qua ...
Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Ừ."
Lâm Tô Ngọc nghiêng người về phía trước và đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt của A Thủy.
Vừa non mịn vừa trơn mềm...
Cô lại sờ lên mặt mình, tuy rằng cũng mềm mại trơn trượt, nhưng khi so sánh, cô lại cảm thấy mặt mình có chút thô ráp hơn?
Nhìn thấy cô sờ sờ khuôn mặt của chính mình, A Thủy đột nhiên nhớ tới: Ngày hôm qua hắn không có chạm vào mặt của cô mà chỉ ôm cô ngủ.
Đêm nay hắn nhất định phải sờ một cái.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt hắn thoải mái, lộ ra vài phần suиɠ sướиɠ.
Đang ăn thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng động.
"Tô Ngọc, em ở nhà không? Mở cửa đi, Tô Ngọc."
Âm lượng cố ý hạ thấp và giọng nói quen thuộc từ chuông cửa điện thoại là của Lâm Tuyết.
Lâm Tô Ngọc nhẹ nhàng bước tới cửa liếc nhìn ra bên ngoài, có lẽ Lâm Tuyết và cha mẹ ả ta chưa ăn gì từ hôm qua đến giờ nên sắc mặt rất tệ.
Bọn họ đến đây, chắc chắn là vì đồ ăn.
Cô không muốn mở cửa, nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn duy trì tình chị em giả tạo này với Lâm Tuyết nữa.
Ai biết được Lâm Tuyết sẽ đâm sau lưng cô khi cô không chú ý chứ.
Cô nghẹn ngào hỏi: "Cha mẹ tôi đâu?"
Lâm Tuyết đã nghĩ sẵn câu từ trước khi nói rồi, ả giả dối an ủi: "Tô Ngọc, tuy chú và dì đã không còn nữa, nhưng em vẫn còn bọn chị. Trước khi chú và dì mất có dặn dò chị phải chăm sóc tốt cho em."
Lâm Tô Ngọc trợn mắt nức nở, không đáp lại.
Lâm Tuyết có chút gấp gáp, hơi cao giọng: "Tô Ngọc, đừng khóc, chị sẽ chăm sóc em. Em ăn chưa? Chị vẫn còn một miếng sô cô la, em ăn không?"
Một miếng sô cô la để đổi lại cô mở cửa, khiến cho Lâm Tuyết đem hết đồ ăn trong tủ lạnh của cô mang đi?
Lâm Tô Ngọc có ngu mới mở cửa, cô nức nở nói: "Tôi không ăn, mấy người giữ lại mà ăn. Cha mẹ tôi không còn nữa, tôi cũng sống không nổi, các người kệ tôi ở trong nhà tự sinh tự diệt đi."
Lâm Tuyết bực bội, trong lòng thầm mắng Lâm Tô Ngọc: Không muốn sống thì chết đi, còn thức ăn thì mau giao ra đây! Cả nhà ả ta vẫn còn muốn sống.
Tuy nhiên, bất kể ả nói gì, Lâm Tô Ngọc vẫn không mở cửa.
Lâm Tuyết vô cùng bực mình, ả đá vào cánh cửa, quát: "Lâm Tô Ngọc, con mẹ nó mày có mở cửa không, không mở đừng trách tao không khách sáo."
Mẹ của Lâm Tô Ngọc là người nông thôn, nên luôn để dành đặc sản và lương thực trong nhà.
Nghĩ đến trong nhà đầy thức ăn, mà ả ta lại bị nhốt bên ngoài đói bụng một ngày, Lâm Tuyết tức giận muốn đánh người.
Người phòng 102 nghe thấy động tĩnh thì mở cửa, nhỏ giọng quát: "Mấy người, nói bé thôi!"
Vừa dứt lời, quái vật bên ngoài dường như nhận thấy động tĩnh bên trong hành lang, chúng tụ tập thành từng tốp đứng ở lối vào, chúi đầu vào khe hở giữa cánh cổng sắt.
Nhìn những cặp mắt ghê tởm của quái vật, người trong phòng 102 vội vàng kéo gia đình Lâm Tuyết vào nhà mình.
Anh ta là một cựu chiến binh tên là Đào Duy.
Bản năng của quân nhân không cho phép anh ta nhìn người khác chết trước mặt mình.
Huống hồ nếu cánh cổng sắt bị mở ra, tòa nhà sẽ không được an toàn.
Cha mẹ Lâm Tuyết vừa bước vào nhà Đào Duy đã mắng mỏ Lâm Tô Ngọc ích kỷ.
Đào Duy là hàng xóm của Lâm Tô Ngọc, vẫn biết cô là một người có nhân phẩm, hào phóng chất phác, vì vậy anh ta có chút bất mãn với những lời nói của cha mẹ Lâm Tuyết.
Chờ quái vật đi rồi, Đào Duy đưa gia đình Lâm Tuyết sang và yêu cầu Lâm Tô Ngọc mở cửa, mọi người có chuyện gì thì bình tĩnh giải quyết.
Trong ký ức của Lâm Tô Ngọc, Đào Duy là một người khuôn mẫu và nhiệt tình.
Có anh ta ở đây, có lẽ gia đình Lâm Tuyết không dám làm ra hành vi cướp bóc gì đâu.
Cô nghĩ còn bảy ngày nữa, chỉ cần cô không mở cửa ngày nào, chắc chắn Lâm Tuyết sẽ tìm đến ngày đó, vì vậy cô dứt khoát lau nước mắt, mở cửa ra.
Cửa mở hé, rõ ràng là rất đề phòng gia đình Lâm Tuyết.
Cô thút thít, nức nở không nói chuyện, dáng vẻ đầy khổ sở đáng thương.
Đào Duy vừa định mở miệng, nhưng ánh mắt bất giác rơi xuống người A Thủy đang đứng phía sau Lâm Tô Ngọc.
A Thủy xinh đẹp đến mức Đào Duy có chút ngây người, mất mấy giây sau anh ta mới lấy lại tinh thần.
Đáy mắt A Thủy phủ một tầng sương lạnh.
Lâm Tô Ngọc mở cửa ngay khi người đàn ông tên Đào Duy này mở lời, điều đó làm hắn rất khó chịu.
Hắn thực sự muốn lôi những người này ra và cho bọn đàn con mà hắn đã nuôi dưỡng ăn.
A Thủy xoa chiếc máy bằng ngón tay cái trong túi, tính toán không biết có nên ấn xuống hay không.
Đôi mắt Lâm Tuyết gần như dính chặt vào A Thủy không rời.
Ả ta dường như đã quên mất mình vừa mới mắng Lâm Tô Ngọc và đá vào cửa, nhẹ giọng nói: "Tô Ngọc, đây là ai? Sao em không giới thiệu?"
Lâm Tô Ngọc ngước mắt lên nhìn A Thủy, đúng là cô không muốn giới thiệu.
Không phải cô muốn độc chiếm A Thủy, mà chỉ là cô không muốn trả lời Lâm Tuyết.
Cô cứ nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, khiến ả ta phải quay đầu nhìn cô.
Cô nói đầy ẩn ý: "Cha mẹ tôi vì sao không trở về, Lâm Tuyết, trong lòng cô hẳn là rõ."
Đào Duy cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh ta im lặng đứng sang một bên, đóng vai trò như một người bảo vệ, dự định có gì không hay xảy ra sẽ lập tức ngăn lại.
Lâm Tuyết không có bất kỳ cảm giác tội lỗi hay chột dạ nào, "Tô Ngọc, không phải chị đã nói với em rồi sao? Chị thực sự không muốn có chuyện gì xảy ra với chú và dì. Chị biết là chị chạy ra ngoài nên bọn họ mới xảy ra chuyện, nhưng mà chị..."
Lâm Tô Ngọc không thèm xem kỹ năng diễn xuất vụng về của ả ta, cô cắt ngang: "Nếu cô chỉ nói cái này, tôi sẽ đóng cửa."
Lâm Tuyết nhìn Đào Duy, Đào Duy cũng thầm thừa nhận Lâm Tô Ngọc nói.
Cha mẹ Lâm Tuyết đang chuẩn bị mở miệng để văng ra những lời chửi mắng tục tĩu thì bị Lâm Tuyết ngăn lại, ả nói: "Tô Ngọc, chúng ta là người thân. Cho dù em đối xử với gia đình chị như thế nào, chị cũng sẽ không bỏ rơi em."
Thấy Lâm Tô Ngọc không hề dao động, Lâm Tuyết càng cảm thấy xấu hổ hơn, ả đi thẳng vào chủ đề:
"Tô Ngọc, chuyện là thế này... Nhà chị không có đồ ăn, chúng ta là người một nhà, em cho chị chút đồ ăn được không. Dù gì thì ba ngày nay gia đình nhà chị chưa ăn cái gì... Sau này, chị sẽ không sang hỏi em nữa."
Lâm Tô Ngọc liếc nhìn hàng lông mày đang cau lại của Đào Duy và nói: "Tôi không ăn. Tôi chuẩn bị ở nhà chờ chết. Mấy người đi đi."
Lâm Tuyết nghe vậy thì nóng nảy, cất cao giọng nói: "Sao em có thể không ăn, Lâm Tô Ngọc em...."
Đào Duy ngăn ả lại và ra hiệu cho ả nhìn ra ngoài.
"Tất cả chúng ta đều cùng một tòa nhà, tôi không muốn cô bị ăn thịt bởi những con quái vật như thế này."
Đào Duy nói xong thì trở về căn hộ của mình và khóa cửa lại.
Điều này có nghĩa là nếu Lâm Tuyết bọn họ còn tiếp tục cãi nhau, quái vật nhìn thấy sẽ không có ai giúp họ.
Lâm Tô Ngọc lợi dụng cơ hội này để đóng cửa, nhưng ánh mắt Lâm Tuyết rất nhanh, ả lập tức dùng tay chặn cửa.
Nhưng vừa sợ đóng lại sẽ bị cha của Lâm Tuyết bắt được, thế thì mất nhiều hơn được.
Lâm Tuyết thăm dò trong phòng, khi ngửi thấy mùi thức ăn, ả tức giận nói: "Lâm Tô Ngọc! Mày còn nói mày không ăn!"
Lâm Tô Ngọc lạnh lùng cười, "Ăn thì sao? Chẳng lẽ muốn tôi nói trước mặt người khác, tôi có cũng không cho mấy người, bởi vì mấy người hại chết cha mẹ tôi?"
Sắc mặt Lâm Tuyết khẽ thay đổi, "Tao đã nói rồi chú và dì chết ngoài ý muốn, họ là vì..."
Lâm Tô Ngọc nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuyết, dường như cô có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ả ta.