Tô Nhất Nhu cảm thấy bản thân mình thật oan uổng, nàng xuất thân từ thế gia tướng môn, dù là thân nữ lưu cũng cưỡi chiến mã dấn thân vào triều đình, hơn nữa còn có người gọi nàng là “Thiết nương tử”.
Chính bởi vì như vậy nàng mới có thể nhận lấy vị trí Quý Phi, được nghênh đón tiến cung, bởi vì tài hoa của nàng nên đã định trước nàng chỉ có thể là nữ nhân của đế vương, nhưng mà dù sao cũng đều phải gả cho người, gả cho ai nàng cũng không thấy sao cả, cho dù là Quý Phi cũng chỉ là một vị thiếp.
Mười bốn tuổi nàng đã theo phụ thân ra chiến trường giết địch, đã nhìn quen cảnh sống chết trên đời, tâm tính đã sớm đạm bạc, tính cách vốn dĩ lạnh nhạt của nàng, từ khi phụ thân vô cùng sủng ái nàng ly thế, lúc sau lại càng thêm lạnh lùng.
Tô Nhất Nhu nhớ rõ, năm ấy mùa đông tuyết rơi rất lớn, trung cung cuối cùng cũng nghênh đón chủ nhân.
Đó là một nữ tử mảnh mai, nép vào bên cạnh đế vương lại như một đóa hoa thố ti (hoa tầm gửi) kiều mỹ.
Chẳng qua nàng lại không thích, nhìn thì kiều mỹ nhưng một khi rời đi đại thụ sẽ lập tức khô héo.
Nhưng nàng vẫn coi thường này đóa thố ti này, nàng ta so với nàng lợi hại hơn vài phần, quậy đến toàn bộ thiên hạ cũng không được an bình, từ triều đình đến giang hồ…
Mặc kệ là chỗ nào có nữ nhân này… Ngạch, đều có lam nhan tri kỷ.
Cũng tốt, làm một nữ tử ưu nhã quý tộc, nàng thật sự là không nên nói ra từ ngữ đầy nhân tình như vậy.
Vốn dĩ toàn bộ chuyện này không có quan hệ gì với nàng, tâm tính Tô Nhất Nhu vốn đạm bạc, ở trong cung cũng bất quá cũng chỉ là đuổi thời gian mà thôi, bởi vì nàng cũng không có nơi nào để đi.
Ai ngờ ca ca của nàng lại đến chỗ nàng cầu xin, yêu cầu nàng giúp hắn mưu phản.
Lý do là hắn muốn đóa hoa thố ti kia.
Quan hệ giữa người ca ca này với nàng cũng không tốt, nàng và phụ thân trấn thủ Vân Nam, người ca ca này lại là Đại tướng quân ở Bắc Cảnh, vừa tách ra chính là mấy năm, càng đừng nói đến chuyện sau này nàng ở trong cung sâu thẳm.
Nàng xoa trán của mình, nhớ tới giao phó của phụ thân trước lúc lâm chung, muốn hai huynh muội bọn họ phải ở chung thật tốt.
Thế nên nàng đáp ứng rồi.
Ở trong lòng Tô Nhất Nhu, người thân cận nhất chính là phụ thân của mình, tất nhiên là phụ thân nói cái gì đều đúng.
Cho dù là chuyện đại nghịch bất đạo như mưu quyền soán vị này, nàng cũng không hề nháy mắt.
Tô Nhất Nhu bị gọi là “Thiết nương tử” tất nhiên không phải là hư danh, nàng ở vị trí Quý Phi, trung cung lại không có mặt, toàn bộ hoàng cung nhẹ nhàng đã bị nàng nắm trong lòng bàn tay, sau đó chính là cấm quân, hộ thành quân…
Chờ đến lúc toàn bộ vương đô bị nàng bắt lấy, thố ti hoa và đế vương cùng với một đám… Lam nhan tri kỷ của nàng mới chậm chạp trở về.
Sau đó cấm quân trùng trùng điệp điệp bao vây xung quanh đoàn người bọn họ, cho dù trong bọn họ có võ lâm cao thủ nội lực thâm hậu cũng không chịu được số lượng người nhiều.
Càng đừng nói, Tô Nhất Nhu còn đả thương người có nội lực tương đối hùng hậu trong đám người của bọn họ.
Mắt thấy thắng lợi sắp đạt đợc, chỉ chờ nàng chém đầu đế vương xuống, đưa ca ca của mình lên vương vị, mọi chuyện lại đảo ngược một trăm tám mươi độ.
Ca ca của nàng đột nhiên không cần vương vị.
Bởi vì đóa hoa thố ti nói bọn họ có thể chung sống hoà bình, hà tất phải đánh đánh giết giết.
…
Âm mưu ba năm của Tô Nhất Nhu không bằng một câu nói của nữ nhân kia, thân ca ca của nàng đâm nàng một kiếm, vốn dĩ thân thể đánh nhau hao tổn quá nhiều sức lực lại thêm trọng thương, nàng nỗ lực chống đỡ mới không ngã xuống.
Nàng không muốn chết trong tay những người này, bằng không sau khi chết cũng sẽ không an bình.
Cung trang rườm rà đã sớm bị nàng ném xuống, bên trong là một thân áo váy màu trắng, nhưng thân áo váy này bị huyết nhiễm đến đỏ tươi, chói mắt vô cùng.
Nàng chạy trốn tới một vách núi, vốn dĩ trong khi săn thú vô tình phát hiện ra.
Dáng người tuyệt mỹ, huyết y nhẹ bay.
Cuối cùng Tô Nhất Nhu nói với thân ca ca của mình một câu.
“Tình huynh muội của chúng ta chặt đứt như vậy, hy vọng đời đời kiếp kiếp không bao giờ gặp lại.”
Dứt lời, nàng giống con bướm nhảy ra điệu múa tuyệt đẹp cuối cùng, Tô Nhất Nhu nhảy xuống vách núi, cuối cùng hình như nàng nghe thấy một tiếng gầm lớn.
…
Vốn dĩ Tô Nhất Nhu cho rằng mình sẽ bị đầu trâu mặt ngựa ở địa ngục lôi đi nhưng sự thật lại không có, nàng yên lặng phiêu đãng ở không trung, không ai có thể thấy nàng.
Nàng cũng không quay lại vương đô kia, mà là đi tới các thế giới khác, mở mang rất rất nhiều chuyện, càng về sau nàng lại càng nhìn thấy nhiều đồ vật mà trong đầu không thể nào tưởng tượng được.
Một cái hộp vuông tinh xảo có thể truyền âm ngàn dặm, lớn một chút còn có thể nhìn thấy phong cảnh xa ngàn dặm, còn có tòa nhà cao ngất đến tận mây…
Cuối cùng nàng bị một cái động đen nho nhỏ hút vào, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên từ bốn phương tám hướng.
“Ngươi muốn trùng sinh không?”
“…Trùng sinh?”
“Chính là trở lại quá khứ, trở lại thân thể vốn có của ngươi.”
“Không muốn.”
“… Vậy ngươi có muốn một lần nữa trở về làm người?”
“Ừm, muốn.”
“Trói định ký chủ Tô Nhất Nhu, hiện tại bắt đầu thả xuống thế giới nhiệm vụ nhiệm vụ.”
… Ngươi còn chưa nói muốn ta làm cái gì đâu!!!