Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 87: Một Trăm Lẻ Một Đứa Trẻ Bị Hiến Tế 2




1314 như ẩn như hiện xuất hiện trên đầu giường.

Chờ đến khi cánh cửa khép lại, tiếng bước chân đi xa dần, 1314 mới nói khẽ.

( Nó đi rồi kí chủ. ]

Lúc này, Hứa Lan Chu mới mở mắt ra, hắn ngồi dậy, âm trầm nhìn không gian tĩnh mịch, đầu hắn đổ từng lớp mồ hôi mỏng.

'Là quái vật phải không?' Hắn dùng linh thức hỏi nó.

( Đúng vậy thưa ngài. )

[ Kí chủ, xin ngài hãy cẩn thận, tôi thấy nó rất kì quái. ] 1314 nói rất nhanh, nó rất lo lắng cho hắn.

1314 cũng không ngờ tới, lần này nó đã đưa Hứa Lan Chu vào một thế giới kinh dị. Huyết Trường Dạ đã bị nó đem đi bảo trì, hắn rốt cuộc sẽ dùng cái gì để chống trả với chúng đây?

Hứa Lan Chu lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Mi có nhìn thấy nó có hình dạng gì không?" Hắn muốn biết hình dạng cụ thể của sinh vật đó, để tránh cho việc không thể phân biệt được, hay nhầm lẫn nó với bất cứ sinh vật nào khác, hắn cần 1314 miêu tả một cách cụ thể.

( Là một con dê đi bằng hai chân thưa ngài...] Lúc nói ra lời này, 1314 có chút thấp thõm.

Khi nãy, lúc mà nó nhìn thấy hình dạng của con quái vật đó, nó cũng đã không khỏi ngạc nhiên. Khung cảnh bên ngoài cùng con dê đó rất quái dị, nó thấy đồng tử con quái vật đó co lại, khuôn miệng kéo dài chảy ra hàng nước vãi tanh tưởi, khiến 1314 nghĩ lại thôi mà đã có chút buồn nôn.

Hứa Lan Chu sửng sốt.

Một con dê đi bằng hai chân sao!?

Trong tiềm thức của hắn, biểu tượng dê đi bằng hai chân chính là biểu tượng của quỷ dữ.

Hứa Lan Chu âm thầm suy tính, Huyết Trường Dạ bảo trì rồi, trong người hắn chỉ còn lại 28 tấm phù mà lúc trước hắn tiện tay vẽ lấy. Ớ vị diện thứ ba, hắn đã sử dụng hết vài tấm, tuy đây là vũ khí cá nhân có số lượng vô hạn cực.

Nhưng nếu muốn vẽ ra những tấm bùa đó, thì ở thế giới này nhất định phải có linh khí.

Cơ bản là ở vị diện trước hắn bị hạn chế khá nhiều, ngay cả vị diện này cũng vậy, phù trú đều là dùng máu của hắn để vẽ, hắn đâu thể nào đùng một phát vẽ liền mấy chục tấm dự phòng.

Ở vị diện thứ hai, cách hai ngày hắn lại vẽ một tấm, lâu dần thì hắn vẽ được 30 tấm phù, sau đó sang vị diện thứ ba, vị diện này không có linh khí.

Hắn cầm ba mươi tấm phù trú, cùng thanh Huyết Trường Dạ đánh quái khắp sever.

Tiếp đến vị diện hiện tại, kiếm của hắn bị đem đi bảo trì, trong người cũng chỉ còn lại 28 tấm phù trú và kĩ năng cá nhân của hắn. Nhưng kĩ năng cá nhân của hắn không phải lúc nào cũng sử dụng được, nếu sử dụng được thì từ sớm hắn đã tự do tung hoành rồi.

Kĩ năng cá nhân ở Tinh Tế là một dạng kĩ năng đặc biệt của mỗi người, nhưng không phải ai cũng có được kĩ năng của riêng mình.

Bởi vì người có được kĩ năng đặc biệt, đều là những người từng rất thống khổ.

Giống như Hứa Lan Chu. Hắn chính là vì tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị giết chết, nên mới bùng nổ mở khóa kĩ năng đặc biệt.

Kĩ năng của hắn tên là Linh Ngân.

Là một loại tơ mảnh hơn cả tóc, nhưng lại cứng và sắc bén hơn tất cả những gì trên đời này, nếu không nhìn kĩ, nó sẽ gần như trở nên trong suốt trong không khí, nhưng không phải vì vậy mà người khác sẽ coi thường nó, bởi vì sự thật rằng, độ sắc bén của nó có khi còn nhỉnh hơn cả Huyết Trường Dạ một phần.

Lưỡi kiếm của Huyết Trường Dạ, cách hai mili, lưỡi kiếm của nó còn chưa chạm vào vật thì vật đó đã bị cắt ra làm hai nửa.

Còn sợi tơ mảnh của Linh Ngân, trông có vẻ nó chỉ là những sợi tơ mềm mại vô hại. Nhưng không, nếu của Huyết Trường Dạ là cách 2 mili vật đã bị chém ra làm hai nửa, thì sợi tơ của Linh Ngân cách 5 mili đã cắt vật đó ra làm ngàn mảnh.



Đã vậy, người sử dụng nó chỉ cần đứng yên di chuyển ngón tay của mình, là có thể điều khiển được nó theo ý muốn, hơn nữa người sở hữu nó cũng sẽ có thể điều chỉnh được độ sắc bén của nó bằng linh thức của mình.

Chỉ cần Hứa Lan Chu muốn nó vô hại, nó tuyệt đối vô hại, nhưng nếu Hứa Lan Chu muốn nó hung bạo, nó sẽ chưa cần đến 5 mili đã cắt vật hắn muốn ra làm ngàn mảnh.

Tốc độ phải nói là kinh người, so với việc phải cầm kiếm để chém, thì hắn có thể đứng yên tại chỗ mà điều khiển ngón tay, như điều khiển tơ con rối vậy.

Thế nhưng Hứa Lan Chu lại không sử dụng Linh Ngân nhiều. Một phần cũng là do uy lực của nó rất lớn, tốc độ rất nhanh, lại còn sắc bén quá mức, kĩ năng cá nhân của hắn quá mạnh, nếu hắn lỡ tay thì cũng sẽ tự tổn thương đến chính mình.

Hứa Lan Chu nghiêm mặt, vẫn là không nên sử dụng thì hơn.

Hắn ngồi trên giường, không hiểu vì sao lại cảm thấy khá lạnh, nên đã dùng cái chăn trên giường cuộn chặt cơ thể mình.

Hứa Lan Chu nhìn hai bàn tay bé xíu của hắn vì lạnh mà tê cóng, hắn lại nhìn qua đứa nhỏ nằm bên cạnh.

Kì lạ, sao chỉ có mình hắn lại cảm thấy lạnh thôi vậy?

Hứa Lan Chu nhìn những đứa trẻ khác, song lại nhìn lại chính mình. Hơn nữa cơ thể này dường như cũng nhỏ và gầy hơn những đứa trẻ khác.

Hứa Lan Chu nhìn khuôn mặt đứa trẻ hồng hào, nhu thuận. Hắn cảm thấy nó chút đáng yêu.

Nhưng mà bây giờ hắn lạnh quá, rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào vậy!?

Hứa Lan Chu đã lạnh đến mức răng như đánh vào nhau. Người hắn run lên, nói giọng đứt quãng.

"Có..có cốt truyện không?"

(Có kí chủ! Nhưng mà ngài ổn không vậy? ] 1314 lo lắng nhìn hắn, nó không cảm nhận được nhiệt độ, nên không biết Hứa Lan Chu đang lạnh đến mức nào, nhưng khi nó nhìn thấy hắn thở ra từng hơi khí lạnh, thì nó thấy hắn sắp không xong thật rồi!

( Ngài, ngài...kí chủ à, ngài đừng làm tôi sợ! ]

1314 đứng trước mặt hắn bằng hai chân mèo, nó hoảng loạn nhìn xung quanh. Nó thấy mấy đứa nhỏ ở đây, đứa nào đứa nấy cũng đều nhu thuận, hồng hào mà ngủ một giấc ngon lành, nhưng riêng kí chủ nhà nó lại lạnh đến run cầm cập. Nó không thể hiểu được, cũng không biết nên làm gì để giúp hắn.

Nó nhìn ngó khắp nơi, chợt đôi mắt mèo nó tia đến một thanh nhiệt kế đo độ ẩm ở trên tường. 1314 như chết lặng, nhìn thanh đo đang chậm rãi hạ xuống.

9 độ C.

Thảo nào kí chủ nhà nó lại thấy lạnh, bởi vì nhiệt độ bình thường mà Hứa Lan Chu sống chỉ dao động từ 28-32 độ

C. Bây giờ lại bất thình lình phải sinh tồn ở nơi mà nhiệt độ dưới 10 độ. Hứa Lan Chu mà không lạnh thì hắn không phải là người rồi!

1314 nhìn qua những đứa trẻ.

Có lẽ bọn nhỏ cũng đã quen với nhiệt độ ở nơi này, nên chúng mới có thể ngủ một giấc ngon lành như thế được.

Còn Hứa Lan Chu, hắn chỉ vừa xuyên qua, vì vậy nên hắn không thể nào có thể thích nghi một cách dễ dàng được.

Khuôn mặt Hứa Lan Chu đã trở nên tím tái, hắn không can tâm, nhưng lại không thể khống chế được nhiệt độ cơ thể.

Đừng bảo là ông vừa xuyên qua thì đã phải chết ở đây nhé!?

Đùa, vợ ông còn đang chờ ông đến cứu! Lão phu sao có thể chết dễ dàng được!

Hứa Lan Chu rút một tay ra khỏi chăn, phất nhẹ tay lấy từ trong không gian riêng của hắn ra một tấm phù. Hứa Lan Chu cầm nó, miệng hắn bắt đầu niệm chú thuật.

Sau khi hắn vừa niệm xong, tấm phù bốc cháy ngay tức khắc, nhưng nó không tàn, hành động của hắn khiến 1314 rất hiếu kì.



Nó không nhịn được liền hỏi hắn.

( Kí chủ ngài đang làm gì vậy? ]

"Chơi bùa." Hứa Lan Chu nhanh chóng đáp lại nó rồi không để tâm đến nó, hắn lại lấy ra từ trong không gian một cái tô bằng bạc, rồi bỏ tấm phù vào. Để tấm phù ở trong tô bốc cháy.

Hứa Lan Chu đặt cái tô trên nệm, lại chùm chăm kín mít cơ thể, rồi đưa tay đến ngọn lửa yếu ớt mà hơ.

Lạnh quá, lạnh hơn cả mùa đông ở Tesxa.

Mắt Hứa Lan Chu đảo lia lịa, rốt cuộc cũng dừng tầm nhìn ở thanh nhiệt kế đo độ ẩm không khí ở sát cửa, hắn không thể tin được mà mở to đôi mắt tròn xoe của mình.

4 độ C.

Nhiệt độ đang giảm dần thêm nữa!

Hứa Lan Chu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm đã hoảng loạn đến rơi lộp bộp, nơi lạnh như thế này, sao lại bắt nhốt nhiều trẻ em đến như vậy? Rốt cuộc là vì sao chứ!?

Hứa Lan Chu nhìn 1314, bảo nó. "Mau mở cốt truyện."

1314 thấy tình hình của hắn đã ổn hơn vừa nãy, nó liền trở về trạng thái cợt nhã như bình thường.

(Đã rõ. ]

( Hệ thống thông báo: Cốt truyện mở khóa. Người chơi có muốn xem cốt truyện không? ]

( Xem - Không xem. ]

"Xem."

( Mở khóa cốt truyện. )

Thế giới này không phải là một thế giới ngôn tình, lãng mạn. Đây là một thế giới kinh dị, nói về những đứa trẻ bị hiến tế cho những con quỷ dữ.

Bắt nguồn từ thời xa xưa, con người đã đứng lên đấu tranh với lũ quỷ nhầm mục đích bảo vệ cho muôn loài.

Nhưng họ đánh không lại chúng, vì vậy họ đã lập một giao ước với lũ quỷ.

Theo giao ước, lũ quỷ sẽ không được bước vào thế giới của loài người dù chỉ là nửa bước. Thay vào đó, họ sẽ cho chúng thứ mà chúng muốn.

Lũ quỷ đã đồng ý không một chút do dự, nhìn cách mà chúng cười ranh mãnh, loài người đã cảm thấy bất an vô cùng.

Và họ cũng không thể ngờ được.

Thứ mà bọn chúng muốn, lại chính là sự thống khổ của con người.

Lý do chúng muốn như vậy, chính là bởi vì sự thống khổ của con người chính là thức ăn của chúng. Đối với chúng mà nói, người càng thống khổ, hương vị sẽ càng thơm ngon.

Vì vậy chúng đã yêu cầu họ phải hiến tế cống phẩm.

Chúng muốn cống phẩm của chúng phải là những đứa trẻ, bởi vì chúng biết rõ, lũ trẻ sẽ dễ dàng bị bọn chúng bứt điên hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Lòng đứa trẻ như một tờ giấy trắng. Chúng chỉ việc cho bọn trẻ ở chung với nhau, sau đó sẽ giết từng đứa từng đứa một, để cho lũ trẻ cảm thấy sợ hãi mà van xin chúng. Chúng giết sạch từng đứa trẻ, chỉ chừa lại một đứa trẻ duy nhất, để nó chứng kiến hết thảy, để nó đau khổ khi mất đi những người bạn, để nó tuyệt vọng trước nghịch cảnh, cho nó thấy được sự tàn khốc của thế gian, đến lúc đó, nó sẽ thống khổ đến chết lặng, và sau đó, một vật hiến tế sẽ ra đời!