Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 88: Một Trăm Lẻ Một Đứa Trẻ Bị Hiến Tế 3




Hứa Lan Chu nghe 1314 đọc cốt truyện, trong lòng hắn cảm thấy phẫn nộ đến sôi trào. Nhưng hắn cũng không nói gì, hắn im lặng, lắng nghe nó đọc tiếp.

Mỗi một năm đều sẽ có rất nhiều trẻ em bị đem đi hiến tế, ở độ tuổi nào cũng đều có, chúng không cần những đứa trẻ có tư chất cao hơn người, chúng chỉ cần lũ trẻ có đủ nhận thức để cảm nhận sự đau khổ và tuyệt vọng, như vậy sự thống khổ của những đứa trẻ đối với chúng sẽ rất đỗi thơm ngon và tuyệt vời.

Nếu như một đứa trẻ có lòng thương người mà rơi vào nơi này, chắc chắn đứa trẻ ấy sẽ bị lũ quỷ tra tấn tâm lý đến tự sát.

Lũ quỷ vì để mà tạo ra những vật hiến tế đặc biệt, chúng sẽ nuôi dưỡng bọn trẻ đến một mức độ nhất định, sau đó sẽ bứt điên lũ trẻ.

Và để đáp ứng yêu cầu của lũ quỷ, loài người đã lừa gạt lũ trẻ đến nơi này. Số lượng cống phẩm không đủ, họ không còn cách nào, chỉ có thể dụ dỗ những đứa trẻ đến đây một cách tình nguyện.

Họ lừa bọn trẻ rằng nơi này là một cô nhi viện, khiến cho những đứa trẻ tin rằng đây sẽ là ngôi nhà ấm áp của chúng.

Những đứa trẻ ngây thơ cứ như vậy mà giẫm một chân vào vùng đất của quỷ dữ. Bọn trẻ cứ nghĩ rằng chúng sẽ được cứu rồi, rồi sẽ có một gia đình nào đó nhận nuôi mình.

Nhưng lũ trẻ lại không biết rằng, chờ đợi chúng lại chính là những con ác quỷ khát máu và hung bạo.

Lũ quỷ, sẽ nghiền nát cơ thể nhỏ bé của những đứa trẻ đến một mẫu xương cũng không còn. Và rồi, lũ trẻ sẽ chết một cách đau đớn dưới tay của những con quỷ dữ, chết không có xác để chôn.

Hứa Lan Chu nghe đến đây thì trầm mặt, sắc mặt hắn đã không tốt, giờ lại tối hẳn đi khiến 1314 do dự không biết có nên đọc tiếp không. Nó sợ khi nó đọc tiếp, Hứa Lan Chu sẽ tức giận mà giận cá chém thớt, đến lúc đó, vật bị thiệt thì chỉ có mình nó.

1314 rụt rè nhìn hắn, nó lưỡng lự hỏi nhỏ.

( Tôi, tôi đọc tiếp nhé...kí chủ? ]

Hứa Lan Chu cố ép mình bình tĩnh, hắn không thể mất bình tĩnh ngay lúc này được, vì vậy hắn chỉ lạnh nhạt nhìn 1314, lạnh giọng nói.

"Đọc tiếp." Đọc tiếp cho hắn! Hắn muốn xem rốt cuộc lũ quỷ độc ác như thế nào. Giọng của Hứa Lan Chu bởi vì .

kiềm nén trận núi lửa đang phun trào trong lòng mà gần như trở nên đặc nghẹn.

Hứa Lan Chu là một người rất thích trẻ nhỏ, hắn không thể chấp nhận được kết cục của những đứa trẻ ở nơi này đều sẽ bị lũ quỷ giết chết! Hắn không chấp nhận!

1314 có chút do dự, nó cách xa Hứa Lan Chu một khoảng nhất định, rồi mới dám đọc tiếp.

Cách thức lũ quỷ nuôi bọn trẻ.

Bọn chúng sẽ sắp xếp cho mười đứa trẻ ở chung một phòng, để cho bọn nhỏ sinh hoạt và chung sống chung một không gian, và rồi chúng sẽ vỗ béo và dạy học cho những đứa trẻ giống như những cô nhi viện khác, chúng khiến cho lũ trẻ tin răng nơi này chính là một cô nhi viện hoàn hảo.

Để có thể kiểm soát lũ trẻ thuận tiện hơn, chúng đã cử những con quỷ cấp thấp đến, làm sơ cho bọn trẻ. Phòng cho việc lũ trẻ nhận ra mục đích của chúng rồi chạy trốn, chúng sẽ giám sát lũ trẻ thật cẩn thận, để che giấu sự thật kinh hoàng đăng sau cô nhi viện này.

Lũ quỷ sẽ nuôi nấng bọn trẻ cho đến khi bọn trẻ đáp ứng đủ điều kiện, chúng sẽ mang bọn trẻ đi hiến tế.

Cách thức hiến tế của chúng cũng vô cùng tàn bạo. Trong số mười đứa trẻ, chúng sẽ chỉ để cho một đứa duy nhất được sống sót. Mục đích của chúng chính là để cho đứa trẻ tận mắt nhìn thấy những người bạn của mình bị giết chết một cách tàn nhẫn.



Lũ quỷ sẽ cột đứa trẻ được chỉ định vào ghế, rồi đặt những cái đầu của những đứa trẻ bị giết thành một vòng tròn dưới chân của đứa trẻ này. Chúng để cho đứa nhỏ đó nhìn rõ khung cảnh máu me kinh khủng trước mặt, khiến nó hoảng sợ tột độ mà gào khóc như phát điên.

Con quỷ sẽ cho đứa nhỏ biết rằng, nó sẽ không có đường sống, và cũng sẽ không có cơ hội nào để trốn chạy.

Chúng bắt đứa trẻ đó, phải cam chịu mở mắt nhìn những đồng bạn bị chúng giết chết một cách dã man. Khiến cho đứa nhỏ đó phải thống khổ và sợ hãi.

Hứa Lan Chu cố tỏ ra bình tĩnh trước lời kể của con mèo già trước mặt này, thế nhưng lồng ngực phập phồng lên xuống một cách liên hồi đã bán đứng hắn.

Chuyện này khủng khiếp hơn so với những gì hắn nghĩ. Hứa Lan Chu chậm rãi nhắm mắt, hắn cố giữ cho bản thân hắn bình tĩnh lại.

Những đứa trẻ ở nơi này đều phải chết hết sao?

Không được, hắn sẽ không để lũ trẻ chết.

Ngay từ đầu, loài người hy sinh những đứa trẻ này đã là một chuyện sai lầm không đáng được tha thứ, những đứa nhỏ ở đây chỉ là những sinh linh vô tội, sao họ có thể tàn nhẫn mà vứt bỏ lũ trẻ một cách tuyệt tình như vậy chứ!

Hứa Lan Chu mở mắt ra, nhìn đến nơi những đứa trẻ. Tuy ánh sáng chỉ là ánh nến mập mờ, nhưng nếu không có sự nhầm lẫn nào ở đây, thì hắn đã nhìn thấy một đứa nhỏ chỉ khoảng chừng ba đến bốn tuổi.

Lòng Hứa Lan Chu hụt hẫng hết một nhịp, bây giờ còn lạnh hơn nhiệt độ ở trong phòng.

Hắn thấy đứa nhỏ đó, bởi vì nhiệt độ ngày càng giảm khiến cho cơ thể nó run lên, nhưng căn bản là cái chăn nó đắp không ấm, cái chăn đó quá mỏng. Cho dù đứa nhỏ có kéo đến kín đầu thì cũng không thể nào ấm lên được.

Hứa Lan Chu không nhịn được mà đau lòng.

Hắn im lặng, bước đến bên giường của đứa trẻ đó một cách nhẹ nhàng, không để lại một tiếng động.

Từ trên nhìn xuống, hắn thấy đứa trẻ ấy chỉ nhỏ vỏn vẹn như một con búp bê cổ. Nhìn thấy cơ thể nó vì lạnh mà run lên, làm hắn chua xót ở trong lòng.

Nếu đây là con hắn thì sao? Hắn sẽ đau lòng chết mất. Vậy mà đám người kia lại có thể nhẫn tâm mà đem bọn trẻ đi hiến tế, tàn nhẫn biết bao.

Hứa Lan Chu đưa tay vào hư không, lấy ra từ trong không gian của mình một tấm phù trú, rồi hờ hững cắn rách đầu ngón trỏ, vẽ lên đó một thuật trú giữ ấm. Sau đó hắn gói tấm phù lại thành một miếng tam giác nhỏ, bỏ vào túi áo trước ngực của nó, sau đó mới chậm rãi đi về chỗ của mình.

Ánh nến mờ nhạt chiếu lên thân hình nhỏ gầy của thiếu niên, nhiệt độ trong phòng theo thời gian mà ngày càng giảm xuống. Hứa Lan Chu hạ mắt, đáy lòng hắn bồi hồi.

Những chuyện xảy ra ở nơi này khiến hắn nhớ về lúc nhỏ, lúc đó hắn chỉ mới 14 tuổi.

Hắn đứng trong phòng kỷ luật, bị giáo viên bộ môn tát vào mặt mấy phát. Hai má Hứa Lan Chu đỏ ửng, thế nhưng hắn không khóc, cũng không nháo. Lúc đó hắn chỉ thấy trống rỗng, hắn không làm gì sai cả, cũng không có tội tình gì.

Bản thân hắn ở thời điểm đó từ lâu đã có tư duy và suy nghĩ riêng, hắn hiểu rõ nếu hắn vùng vẫy, liền sẽ bị chèn ép. Trong số những đứa trẻ cùng lứa tuổi, hắn có lẽ là người trưởng thành nhất trong số trẻ đó.

Vì vậy hắn im lặng, hắn chờ cơ hội lên án hành vi sai trái của vị giáo viên này. Ăn một trả một, hôm nay người này tát hắn một cái, lần sau hắn sẽ liền trả đủ.

Hứa Lan Chu cúi mặt, mái tóc dài phủ mất đôi mắt phượng hẹp dài lộng lẫy, lúc đó hắn nhìn ra ngoài cửa, bắt gặp

Chỉ Nam cũng đang nhìn mình.



Chỉ Nam ở ngoài cửa nhìn hắn, cậu cười rất tươi, thế nhưng hai má cậu cũng đỏ ửng.

Chỉ Nam đứng ở ngoài cửa, nói bằng khẩu hình miệng.

"Cậu...chịu đựng...chốc lát...tớ...cậu...về nhà." Hứa Lan Chu lẩm bẩm đọc theo khẩu hình miệng của cậu ta, có từ hắn đọc được, có từ lại không.

Không hiểu sao đang trong tình cảnh này, nhìn thấy Chỉ Nam, hắn vậy mà lại có chút buồn cười. Khóe môi hắn không nhịn được mà câu lên để lộ hai má đã sưng đỏ, dẫu vậy ánh mắt sáng ngời của hắn cũng không thể bị mờ nhạt.

Hắn ở trong phòng, bị giáo viên tát hơn mười phát.

Hứa Lan Chu ở trong bị tát bao nhiêu cái, Chỉ Nam ở bên ngoài tự tát bản thân mình bấy nhiêu cái.

Một cái cũng không thiếu.

Cho dù hai má đã sưng phồng, Chỉ Nam cũng không dừng lại.

Cách nhau một cánh cửa, hai đứa trẻ ấy như chạm vào đáy lòng của đối phương. Chỉ Nam biết hắn không sai,

Hứa Lan Chu càng hiếu rõ, vị giáo viên nào đó lại càng hiểu rõ hơn.

Vị giáo viên này tát hắn, càng tát càng hung bạo, thấy hắn không kháng cự, cô ta cũng không kiềm chế nữa mà ra tay càng thô bạo hơn.

Cho đến khi thấy Hứa Lan Chu nằm gục dưới đất, ho ra từng ngụm máu tươi. Lúc đó cô ta mới hoảng sợ tông cửa bỏ chạy, bỏ lại hắn nằm gục trong phòng kỷ luật.

Hứa Lan Chu lờ đờ chớp mắt, ý thức hắn dần trở nên mơ hồ. Trước khi ngất đi, hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng

Chỉ Nam hốt hoảng chạy vào.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, Chỉ Nam đã cõng hắn trên lưng. Hứa Lan Chu nằm trên lưng cậu, đầu hắn gục trên vai cậu, cảm nhận rõ tấm lưng gầy guộc nhưng lại vững chắc đến kì lạ, cảm nhận chút ánh sáng nhỏ nhoi lóe lên trong trái tim hắn, cảm nhận hơi ấm đến từ tấm lưng gầy của thiếu niên. Hắn nằm trên vai Chỉ Nam, hai mắt lờ mờ chảy ra vài giọt nước mắt nóng thối.

Thú thật khi nhìn thấy Chỉ Nam tự tát mình, trong lòng hắn cảm thấy cậu có chút buồn cười, hắn lúc đó còn nghĩ cậu ta bị bệnh ấy chứ.

Nhưng giờ đây, hắn lại nằm trên tấm lưng gầy guộc của Chỉ Nam, dựa vào đôi vai nhỏ gầy của cậu ấy.

Chỉ Nam cõng hắn, vừa đi cậu ấy vừa luôn miệng nói với hắn là.

"Lan Chu à, về nhà rồi...Cậu không cần sợ nữa..Chúng ta về nhà rồi."

Tinh Tế năm 2539, trên con đường trải dài những áng cây ngô đồng khổng lồ, gió thổi mát mẻ, che đi cái nắng gắt của mùa hạ.

Chỉ Nam cõng hắn, cánh tay hắn cong quẹo, ôm lấy vai của cậu ấy nước mắt không ngừng chảy.

Phải rồi... năm đó, là Chỉ Nam cõng hắn về nhà.