Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 10




Ở Lạc tiểu thôn dưỡng sức ba ngày, chúng ta vốn tính toán hôm nay khởi hành, nhưng không khéo sáng sớm ngủ dậy, lại nổi lên mưa to, trời âm u, mưa này một chốc cũng không ngừng, xem ra hành trình lại phải trì hoãn.

Bởi vì trời mưa, tuy rằng đã giờ Thìn, nhưng trời vẫn như cũ tối mù mịt, ta theo thói then không thể ngủ tiếp được, đẩy đẩy Ngải Á trong lòng, nói: “Nên rời giường rồi.”

Hắn trong ngực ta lắc lắc đầu, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ gì. Sợi tóc hắn chui vào trong quần áo ta, cùng làn da tiếp xúc, theo động tác lắc đầu của hắn, khiến ta có chút ngứa, ta hơi lui về phía sau, hắn ngoảnh đầu nhìn ta, trong mắt có chút không hài lòng.

Hắn nói: “Ngươi chán ghét ta?”

“Không có.”

“Vậy ngươi vì sao trốn ta?”

“Tóc của ngươi khiến ta ngứa.” Đưa sợi tóc của hắn từ trong nội y của ta lấy ra.

“…………Nga.”

“Nên rời giường rồi.”

“Trời mưa.” Ta hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo. Hắn vẫn nằm trước ngực ta không nhúc nhích, ta rốt cuộc cũng mặc kệ hắn, không đẩy hắn ra, hai người chúng ta nằm, nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài phòng.

Lại nằm nửa canh giờ, hắn mới đứng dậy mặc quần áo, cánh tay ta bị hắn gối đầu một buổi tối, hiện tại đã muốn tê dại mất cảm giác. Hắn thấy ta cau màu, liên tục vẫy cánh tay, lại gần giúp ta nhu niết. Thủ pháp của hắn rất tốt, dùng sức đúng chỗ, niết ta thực thoải mái, bất tri bất giác hừ ra tiếng.

“Thực thoải mái?” Trong mắt hắn mang theo nhàn nhạt tiếu ý.

“Ân, thực thoải mái.”

Hắn đứng dậy đi tới phía sau ta, hai tay đặt trên vai ta, ta đè lại tay hắn, “Không cần.”

“Không thích?” Thanh âm hắn so với vừa rồi thấp đi vài phần, ta ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy tiếu ý trong mắt đã thu lại, quả nhiên là diện vô biểu tình.

“Không có, thỉnh tiếp tục.” Ta cũng không biết căn bản là ta bị hỏng chỗ nào, còn muốn xem nét mặt tươi cười của hắn nhiều hơn nữa.

Ngải Á xoa bóp thủ pháp có thể so với đại sư cấp quốc tế, ta được hắn ấn toàn thân đều thư sướng, lại không kiềm được mà hừ hừ hai tiếng, hắn ở phía sau ta nở nụ cười, nghe được tiếng cười của hắn, ta có cảm giác thật vui vẻ.

Lại qua nửa canh giờ, chúng ta sơ tẩy hảo rồi ra khỏi phòng, ngoài phòng tiểu sư đệ đang lôi kéo tam sư huynh nghịch nước, đại sư huynh cùng lão gia chơi cờ, ngũ sư đệ cùng đại nương tán gẫu. Ngũ sư đệ tính tình ít nói, nữa ngày nghẹn không ra một câu, ai cùng hắn tán gẫu cũng thật bản lĩnh.

“Tiểu Phong thức dậy rồi sao, đại nương làm cơm cho ngươi.”

“Không cần phiền toái, ta không đói bụng.”

Tiểu sư đệ chạy tới, móng vuốt ướt sũng đặt trên vai đại nương, nghiêng đầu nhìn ta nói: “Đại nương ngài nghỉ ngơi, tứ sư ca nói hắn không đói bụng.”

Ta ở trên mái tóc ướt sũng của tiểu sư đệ vỗ một cái, “Âm dương quái khí làm cái gì?”

“Hừ ~~~ ” Tiểu sư đệ hừ một tiếng, quay sang Ngải Á một phen nhe răng nhếch miệng, lôi kéo tam sư huynh tiếp tục ngoạn nước.

“Tiểu sư đệ tâm tính hài tử, không cần cùng hắn chấp nhặt.”

Ngải Á thản nhiên gật đầu. Thời gian nhàn hạ, mọi người đùa giỡn với nhau, thời gian bất tri bất giác trôi qua, Ngải Á vẫn lẳng lặng ngồi một bên, hắn tạo nên một loại không khí điềm tĩnh nhưng lại khiến ta có vài phần mê luyến, chỉ là sau khi Vân nha đầu tới, nàng lớn giọng làm cho loại không khí này tiêu thất vô tung, ta cảm thấy có chút đáng tiếc.

Cổ họng của Vân nha đầu còn đặc biệt lớn hơn cả nữ sinh đến vài đề-xi-ben(Cường độ âm thanh là lượng năng lượng được sóng âm truyền đi trong một đơn vị thời gian qua một đơn vị diện tích đặt vuông góc với phương truyền âm. Đơn vị cường độ âm là oát trên mét vuông. Kí hiệu : W/m2), làm cho người ta cảm thấy khó chịu, tiểu sư đệ đúng là thích náo nhiệt, cùng Vân nha đầu quả thật là “trời sinh một đôi” , hai người nói chuyện một hồi khí thế ngất trời.

Mày Ngải Á hơi cau lại, đứng lên rời đi.

“Ngải đại ca làm sao vậy?” Vân nha đầu nhìn bóng dáng Ngải Á rời đi nói.

“Không biết. Tứ sư ca có đi theo không?”

“Cái gì?” Nguyên lai ta vừa rồi lực chú ý đều đặt trên người Ngải Á, tiểu sư đệ cùng Vân nha đầu nói chuyện ta một câu cũng không nghe vào.

“Tứ sư ca ngươi thật đáng ghét.” Tiểu sư đệ bất mãn quát.

“Tiểu sư đệ nói sau cơn mưa đi hái hoa sen.” Tam sư huynh giảng hòa.

Vân nha đầu đong đưa cánh tay ta nói: “Lăng đại ca cùng đi không, sau cơn mưa sen mới nở phi thường xinh đẹp, tiên diễm ướt át.”

Ta không rút cánh tay đang bị Vân nha đầu cầm ra, ‘tiên diễm ướt át’ ta thoáng cái liên tưởng đến hạt sương đọng trên cánh sen, không biết Ngải Á có thể uống hay không, “Được rồi, cùng đi.”

Sau khi ăn xong, mưa dần nhỏ lại, lúc chạng vạng trời quang mây tạnh, bầu không khí sau cơn mưa vô cùng tươi mát, ở xã hội thời hiện đại ô nhiễm nghiêm trọng tuyệt đối sẽ không được như vậy. Mọi người reo hò hướng hồ nước đi đến, nói thật ra chỉ có tiểu sư đệ cùng Vân nha đầu hai người reo hò, trước khi đi có mời Ngải Á, hắn nói không muốn ra ngoài, chúng ta cũng không miễn cưỡng hắn.

Phương thảo tà dương

Thiên thủy mang mang

Vũ hận tân hà

Sơ thổ phân phương.

(Hoa cỏ trong nắng chiều

Mênh mông là nước

Sen sớm sau cơn mưa

Lần đầu nở ngát hương)

(Ah~ ta ko bít làm thơ đừng chém ta >_<) Nhìn cảnh trí trước mắt, vừa khéo thuyết minh đầy đủ bốn câu thơ này. “Ngải ca vì sao không đi?” Vân nha đầu hỏi. Tiểu sư đệ thuận miệng nói, “Sau cơn mưa đường lầy lội, vấy bẩn hài của đại thiếu gia cũng không tốt.” “Không nghĩ tới Ngải ca kiều quý như vậy, thật nhìn không ra.” Vân nha đầu trong giọng nói có chút khinh thường, ta nhíu mi, nàng nói như vậy thực khiến người ta cao hứng không nổi. “Đóa hoa sen kia xinh đẹp chứ.” Tiểu sư đệ chỉ vào đóa sen giữa hồ nói. Chúng ta nhìn theo hướng hắn chỉ, quả thật đẹp mắt, nụ hoa mở ra mềm mại ướt át. Thưởng thức sen sớm, Vân nha đầu lại đề nghị đến hậu sơn nhìn xem, con đường sau cơn mưa thập phần lầy lội, đế hài dính một tầng bùn thật dày, vô cùng khó chịu, ta nói không đi nữa. Sư huynh bọn họ khuyên nhủ, ta thái độ cường ngạnh, chỉ nói không đi, bọn họ liền không miễn cưỡng, đi đến sau núi, ta vén vạt áo, mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên mặt hồ, thu thập những giọt sương trên cánh hoa. . . . . . . “Tứ sư ca, người làm gì đó?” Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy tiểu sư đệ ở trên bờ vẫy tay, ta toàn thân bay trở về bên bờ, kéo xuống vạt áo nói: “Ta thu gom lộ thủy, không biết Ngải Á có thể uống hay không, các ngươi như thế nào đi như vậy lập tức đã trở lại?” Tam sư huynh nói: “Con đường sau núi bị đất đá trôi ngăn lại.” Tiểu sư đệ bĩu môi: “Ngươi đối với Ngải Á làm cái gì tốt như vậy?” Ta bất đắc dĩ cười cười, sư huynh bọn họ cũng nhìn nhau cười, đại sư huynh vuốt đầu tiểu sư đệ nói: “Tiểu sư đệ ghen tị.” “Các ngươi nói bậy bạ gì đó!” Vẫy rớt tay đại sư huynh, tức tối đi về phía trước, tứ sư ca vẫn luôn đối tốt với hắn hiện tại đột nhiên đối với người khác cũng tốt, hắn trong lòng đương nhiên sẽ khó chịu. Chúng ta chậm rì rì đi ở phía sau, “Vân nha đầu đâu?” “Nàng vừa rồi nói thân thể khó chịu.” Ta dừng chân một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Nàng không cùng các ngươi đi ra sau núi, khi nào thì tách ra?” “Một nén nhang trước.” Ngải Á một mình ở nhà đại nương, ở tiểu thôn mấy ngày nay Vân nha đầu xuất hiện quá mức trùng hợp, ta chỉ cảm thấy sự tình không đúng. Nghe vậy, ta đề khí một tiếng bỏ lại bọn họ phía sau, bay nhanh trở về, sư huynh bọn họ hô vài tiếng, cũng đuổi theo. Trở lại nhà đại nương, trong nhà một mảnh bừa bộn, lão hán và đại nương nằm giữa vũng máu. Chúng ta phân công nhau tìm người, chỗ có thể giấu người đều tìm qua, không tìm thấy Ngải Á, “Mọi người mở rộng lục soát.” Ta có chút hoảng sợ, thật sự đã rất không cảnh giác, biết rõ Ngải Á đặc biệt cùng những người đó không từ thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, ta cư nhiên lại để Ngải Á ở nhà một mình, thật đáng chết. Trên sơn đạo bên ngoài thôn ta phát hiện một khối linh chi, torng lòng vui vẻ, theo manh mối đi tìm. Ở một bên ngoài một diêu động (khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở gọi là diêu động), ta tìm ra dấu vết của Ngải Á và Vân nha đầu, lặng lẽ ẩn nấp bên ngoài diêu động, chỉ thấy bên cạnh hai người còn có một khối thi thể, nhìn kỹ cùng trang phục của Vân nha đầu giống nhau, xem ra ‘Vân nha đầu’ tiếp cận chúng ta đã có âm mưu từ lâu. Ta cúi thấp người, phóng hoãn hô hấp, ‘Vân nha đầu’ ở bên cạnh chúng ta lâu như vậy ta lại không phát hiện nàng từng luyện võ, người này võ công không tầm thường, vì tránh cho đả thảo kinh xà, ta không dám vọng động. Những người đó bắt Ngải Á, vì cần huyết nhục của hắn chế thuốc, Ngải Á hiện tại sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, ta tạm thời phóng hạ tâm.