Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 11




Ba!

“Vân nha đầu” hung hăng quăng cho Ngả Á một cái tát, gương mặt Ngả Á vốn trắng ngần, không bao lâu liền xuất hiện một dấu tay đỏ hồng, nhìn thấy vô cùng chướng mắt.

“Hồ linh tinh!” Vân nha đầu nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nâng cằm Ngả Á lên, miệng tấm tắc, “Chẳng thể trách có thể mê hoặc thiếu chủ khiến người uống trà cũng nhớ, dùng cơm cũng tưởng, xem xem da thịt này, nhìn xem khuôn mặt này, đặt trên một người nam nhân thật sự lãng phí. Ngươi nói… nếu ta hủy đi bộ mặt này, thiếu chủ có còn mê luyến ngươi không?”

Ngả Á lạnh lùng không nói lời nào.

“Ánh mắt ngươi đây là cái gì?” Vân nha đầu càng thêm phẫn hận quăng cho Ngả Á thêm mấy tát, mặt hắn chẳng mấy chốc đã sưng đỏ.

Nữ nhân đáng chết.

Một đường đi, ta luôn lén theo đuôi bọn họ, đi tới Ngô Vân huyện nhân lúc nữ tử kia đi phân phó tiểu nhị dâng trà, ta lẻn vào phòng, Ngả Á trông thấy ta, trong mắt là kinh hỉ không thể che giấu.

“Hư!” Vừa được cắt đi dây thừng trên người, hắn lập tức bổ nhào vào trong ngực ta, ôm chặt eo ta, xem ra hắn đã bị dọa không nhẹ, khí lực ôm cũng lớn hơn, ta bị hắn ôm cũng muốn thở không nổi. Giữ cả hắn theo cửa sổ nhảy ra ngoài, nữ tử kia võ công không tầm thường, ta không muốn cùng nàng trực diện giao phong, nhảy lên ngựa, không ngừng hướng phía bắc phóng vọt đi.

Ước chừng nửa canh giờ, nữ tử đã phát hiện Ngả Á mất tích mà truy đuổi, với khinh công của nàng, bắt được chúng ta chỉ là gần trong gang tất, để ngăn nàng đuổi theo, ta chuyển hướng chạy vào những con đường khó đi nguy hiểm. Con ngựa đi đến bên vách núi, tiếng rít phía sau gần như sát bên tai, mắt thấy nữ tử đã đuổi tới, ta bảo Ngả Á trong lòng nhắm mắt lại, ôm chặt eo ta, giật cương cho ngựa lui về sau mấy trượng, Ngả Á không hỏi tại sao, an tâm dựa thêm sát vào ngực ta, đúng là sự tín nhiệm vô điều kiện, điều này làm lòng ta trào lên cảm giác kỳ quái.

“Giá!” Ta Ta dùng hết lực quất mạnh lên lưng ngựa, con ngựa cất vó hí lên một tráng dài, thẳng hướng vách núi mà lao tới. Con ngựa bay vọt lên giữa không trung, theo luật hấp dẫn của trái đất, nó rơi thẳng xuống, ta ôm siết ngả Á, chân đặt lên thân ngựa mượn lực, thân thể phóng vút ra ngoài, chất vật đừng trên vách núi đối diện, con ngựa cứ như thế rơi xuống dưới vách núi, nghe tiếng nó hí vang, trong lòng đột nhiên đau xót, nó đã theo ta bảy năm, hiện giờ cứ như vậy mà chết đi.

Ngả Á che mắt ta lại, thản nhiên nói: “Không nên nhìn.”

Ta hít sâu một hơi, thu liễm cảm xúc, ôm Ngả Á lắc mình tiến vào khu rừng rậm, trước mắt nữ tử kia sẽ không thể đuổi tới, chúng ta tạm thời đã an toàn.

….

Nhìn thấy mục tiêu biến mất ở vách núi đối diện, nữ tử oán hận giậm chân, liếc nhìn khe nứt rộng hơn mười trượng, nữ tử biết muốn tiếp tục truy đuổi cũng vô cùng khó khăn, phất tay áo rời đi.



Vừa rồi bất đắc dĩ phải sử dụng nội lực, vết thương cũ tái phát, nội tức đình trệ, thân thể không vững, ôm lấy Ngả Á, dẫm lên tầng tầng lớp lớp lá vàng héo úa.

“Khục khục… tìm… nơi an toàn…” Nội tức không đủ, vẫn chưa nói xong, trước mắt đã tối sầm, rơi vào hôn mê.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, trước mắt có bóng người lắc lư, miệng tràn đầy mùi vị huyết tinh, tiếng nói tắt nghẹn trong cổ họng, thật vất vả mới đem chữ “nước” nói ra miệng, chỉ chốc lát sau trên môi liền có gì đó nhuyễn nhuyễn hoạt hoạt lại ướt át áp xuống, như thể cam lộ thủy, ta đem từng ngụm từng ngụm uống xuống, uống đến muốn nghiện. Sao lại hết nước rồi, ta không khỏi nhíu mi, dùng sức hấp duẫn thứ đang áp trên môi mình. Thật mềm, thật ngọt, thật trơn…

Lúc chân chính thanh tỉnh, ta phát hiện mình nằm trong một gian phòng trúc, phòng bày trí mộc mạc nền nã, sách chiếm hơn một nửa căn phòng, hướng mắt ra phía cửa sổ nhìn một cái, đã là hoàng hôn. Nơi này là nơi nào? Ngả Á đâu?

“Ngươi đã tỉnh?” Một người đẩy cửa tiến vào, thấy ta tỉnh lại thì kinh hỉ, bởi vì ngược sáng, ta không thấy rõ bộ dáng của hắn. Không đợi ta nói chuyện, người nọ một đường vừa gọi vừa chạy ra ngoài, xem ra lại là một người tính tình nóng vội.

Loảng xoảng! Cửa lại bật mở, Ngả Á xông vào, hắn bổ nhào lên người ta, gắt gao vòng quanh ôm riết cổ ta, thân thể run lên nhè nhẹ. Chờ hắn ổn định cảm xúc, ta đưa tay đẩy hắn ra, không nghĩ lại thấy hốc mắt hắn đỏ rần.

Ta vô thức xoa mắt hắn, “Ngươi…”

“Ta thức đêm.” Ngả Á vội vàng nói, vành tai phiếm hồng.

Hắn, này gọi là không đánh mà khai?

Hắn bị ta nhìn chăm chăm, ánh mắt dao động, hai má cũng dần dần nhuộm đỏ, không hiểu sao ta cũng có chút xấu hổ, không khí này rất chi là cổ quái.

“Khụ khụ… Tỉnh rồi à?” Một thanh âm khác vang lên, nhất thời đem không khí cổ quái này đánh vỡ, rta trộm thở phào nhẹ nhõm.

“Vân tiên sinh, ngươi giúp hắn nhìn nhìn .” Ngả Á đứng lên, nhường chỗ cho nam tử. Nhìn rõ nam tử trước mặt thì ta giật mình trừng lớn hai mắt, nam tử này lớn lên thực bình thường, nhưng chẳng biết tại sao lại khiến người ta có cảm giác kinh diễm, đây chẳng lẽ là khí chất mị lực sao?

“Không được vô lễ!” Tiểu đồng phía sau nam tử quát lớn.

Ta hơi hơi rũ mắt xuống, bối rối: “Tại hạ đường đột.”

Vân tiên sinh xua tay, “Không… không ngại… khụ khụ…”

Tiểu đồng lo lắng, “Tiên sinh.”

“Vân tiên sinh, ngươi…” Ngả Á cũng lo lắng nói.

“Không… không cần để ý, bệnh cũ thôi.” Nam tử trên mặt xanh trắng không bình thường, hắn ho thêm một hồi mới bắt mạch cho ta.

“Không sao nữa rồi, chỉ cần điều dưỡng vài ngày là có thể khôi phục, khụ khụ khụ…”

“Đa tạ tiên sinh cứu giúp, tại hạ Lăng Phong.”

“Vân Dương.”

“Vân tiên sinh, hai người chúng ta bị cừu gia đuổi giết, không tiện ở lại lâu. Ngả Á, đỡ ta dậy.” Tay chân ta mỏi nhừ, Ngả Á miễn cưỡng nâng ta đứng dậy,

“Hai người các ngươi có thể yên tâm ở đây tu dưỡng.”

“Nhưng mà…”

Vân tiên sinh nhíu mày, “Ngươi sao giống như bà mụ thế?”

“Đúng thế, lề mà lề mề như đàn bà.” Tiểu đồng giòn thanh tiếp.

Ta: “….”

“Khôn nhi, đi súc miệng!”

“Tiên sinh, ta…”

“Ân?”

“Được rồi, được rồi, ngươi đừng sinh khí.” Khôn nhi áp ta quay về giường, nhảy tung tăng đi súc miệng.

“Ta ở phòng bên, có việc gì thì cứ gọi ta.”

“Đa tạ Vân tiên sinh.”

Trong phòng chỉ còn lại Ngả Á và ta, Ngả Á giúp ta ngồi dựa vào giường, “Ngươi như thế nào gặp được Vân tiên sinh?”

“Ta không biết, khi đó ngươi bất tỉnh, ta cũng không biết nên đi đâu nên cõng ngươi đi bừa, cứ đi tới đi tới rồi đến nơi này.”

Khóe miệng ta khẽ nhếch, vận khí của hắn đúng là tốt, nhưng mà… “Môi ngươi sao lại sưng như vậy?”

Nghe thế, hắn dừng lại, hung hăng liếc mắt khoét ra một cái lỗ trên người ta, xoay người rời đi. Ta… lại chọc tới hắn à. Nhưng mà, lúc nào nhỉ?

Chạng vạng hôm qua Ngả Á tức giận bỏ đi, cứ như thế không xuất hiện lại, ta nằm suốt từ hôm qua cho đến bây giờ, cứ nằm nữa xương cốt sẽ rỉ sét mất, may mắn Khôn nhi tiến vào, ta nhờ vả hắn đỡ ta dậy, Khôn nhi ngoài miệng thì oán hận, nhưng vẫn đem ta kéo ra ngoài.

Trên lưng ta có một vết thương, soi gương tự bôi thuốc băng bó cũng thập phần không thuận, Khôn nhi nhìn thấy liền đi qua noi: “Để ta giúp ngươi.”

“Vậy đa tạ.”

Khôn nhi quả thực rất nặng tay, miệng vết thương bị hắn đụng vào đau dữ dội, ta hút hút không khí.

“Đau lắm hả?”

“Tạm được.”

“Nếu đau, ta giúp ngươi thổi thổi là ổn.”

“Không cần làm phiền, giúp ta băng bó là tốt rồi.”

Ta nhìn hắn trong gương nhún nhún vai, tay cầm băng vải trắng, đưa tay vòng ra trước người ta…

Ngả Á đi vào, thấy hành động của ta cùng Khôn nhi, sắc mặt lập tức âm trầm, lạnh lùng nói: “Các ngươi đang làm cái gì?”