Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 18




Không biết có phải do khẩu phần ăn uống hay không, khoang miệng hắn đầy ấp hương vị hoa hồng ngọt ngào, thanh khiết như cam lộ, khiến người thực tủy tri vị… Càng hôn thì lý trí lại càng như đàn đứt dây, ta ôm chặt hắn, động tác có chút cấp bách, muốn đưa hắn nhu tiến vào trong thân thể ta… Gần như không thể khống chế được nữa, ta cố sức bứt ra, nhìn đôi môi hồng diễm khẽ hé ra thở gấp. Ngày thường hắn đã xinh đẹp, hiện tại song đồng mờ mịt, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, sắc thái càng thêm thanh mị tú lệ, thật muốn nuốt chửng hắn… Khẽ thở dài, ta đánh ra một đạo kình khí, tắt đi ngọn đèn, trước mắt tối sầm, lúc này mới thoát khỏi sự hấp dẫn quấn quanh.

Nếu đã tính cùng hắn ở chung, ta cũng không cần phải chen chúc giường cùng đại sư huynh, xoay người trên giường, hắn tự giác co rúc vào trong ngực ta, hắn lớn lên cao lớn, may là bộ dáng ta cũng không thấp, bằng không với động tác như vậy chắc chắn sẽ vô cùng quái dị.

“Nơi này thì sao?” Hắn đột nhiên thân thủ nắm lấy nơi đó của ta.

Ta thở dốc vì kinh ngạc, dục niệm bất giác lại bị khơi mào, bị hắn vừa nắm vừa sờ như vậy, dục vọng dĩ nhiên tăng vọt, ta khàn khàn nhỏ giọng: “Buông tay.” Thanh âm trầm thấp nhưng ẩn giấu ba đào.

Cảm nhận được nguy cơ, Ngả Á vội buông tay.

“Ngủ đi.”

“Nhưng ngươi…”

Còn không phải do ngươi hay sao, ta tiếp tục liếm liếm trên môi hắn, nói: “Một lát nữa thì tốt rồi, ngủ.”

Nhẫn một chút, đại não trống không, dục niệm tự tiêu trừ, ta vùi trong hương sen tao nhã, chìm vào mộng đẹp.

Đêm qua sư huynh bọn hắn chắc hẳn say bí tỉ, ngủ thẳng giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, hậu quả sau khi uống rượu là điều khó tránh, một đám mặt nhăn mày nhíu rên rỉ, tự hành hạ thân thể của mình chỉ vì mấy thứ rượu, đáng lãng phí thế sao? Lo lắng cho tình trạng của bọn hắn, vẫn cứ là để mai rồi hãy đi tiếp.

“Tứ sư ca, làm tỉnh tửu thang (canh giải rượu), mau lên mau lên mau lên!” Tiểu sư đệ mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

“Đêm qua uống bao nhiêu rượu?”

“Bốn?… Năm? Không phải bốn thì là năm vò, ngô… Đau chết mất.”

“Một mình ngươi uống?”

“Ân, ha ha… Lợi hại không, ác, hảo khó uống.” Tiểu sư đệ muốn nhổ canh giải rượu ra, ta nâng cằm hắn lên, giúp hắn nhuận nhuận yết hầu, để hắn uống hết số canh kia.

“Như thế nào lại không đem ngươi uống chết.”

Tiểu sư đệ thè lưỡi, quẹt quẹt miệng cười: “Uống ngon mà.”

“Uống ngon quan trọng hay thân thể quan trọng?”

Thấy mặt ta ngày càng đen, tiểu sư đệ lộ ra hàm răng trắng hếu ngây ngô cười, “Đều quan trọng, hắc hắc… Ai bảo ta không có tứ sư ca ở cạnh khuyên bảo tự chủ đâu. Hắc hắc…”

Ngả Á nói: “Ngươi cười thật khó nghe.”

Trắng mắt liếc Ngả Á một cái, tiểu sư đệ thập phần đáng khinh nhìn xuống hạ thân ta, “Ta hiện tại không có tinh lực cùng ngươi so đo, tứ sư ca, hắc hắc… không biết phương diện kia ngươi như thế nào, chờ ngày nào đó cưới nương tử, nghĩ xem nghĩ xem, đột nhiên nghĩ đến tiết tinh nguyên không tốt cho thân thể, liền vội vàng đem tinh nguyên nghẹn trở về, đến lúc đó tẩu tử tuyệt đối sẽ tức chết, hắc hắc…”

Ta dở khóc dở cười búng một cái lên trán hắn, “Đầu óc toàn nghĩ mấy thứ gian xảo.”

“Hắn nói thực chính xác.” Ngả Á nhìn ta liếc một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn xuống giữa hai chân ta.

“Hiếm khi ngươi tán thành lời nói của ta, hôm nay bổn đại gia từ bi không cùng ngươi so đo.” Tiểu sư đệ làm ra bộ dạng khoán hồng độ lượng.

Ngả Á hơi hơi nhíu mày: “Ta có nên hành đại lễ đáp tạ lòng từ bi của ngươi không?”

“Chỉ cần khấu đầu ba trăm cái là được.”

Ngả Á đứng lên, cực kì chậm rãi quay lại nhìn chằm chằm tiểu sư đệ.

Ánh mắt lạnh băng của Ngả Á không phải thứ mà ai cũng có thể chống đỡ, tiểu sư đệ bị hắn nhìn đến sợ run, da gàn cuồn cuộn nổi lên khắp người, “Cái kia, ngươi… A! Sư ca, Ngả Á đánh ta, ngươi giúp ta giáo huấn hắn.”

“Đáng đánh.” Ta đứng dậy cùng Ngả Á rời đi.

“Tứ sư ca, ngươi khi dễ người!”

Sau khi đi ra, Ngả Á nói tam sư huynh dường như có chuyện gì đó, bảo ta đi xem thử.

Thấy Ngả Á có tâm tình cùng tiểu sư đệ tranh cãi, tam sư huynh không thích hợp hẳn không có gì nguy hiểm, ta không sốt ruột, nói với Ngả Á: “Đưa tay cho ta xem.” Vừa rồi tay hắn không linh hoạt, chắc là bị thương, ta kéo tay hắn lên xem xét, quả nhiên, ngón tay thon dài trắng nõn có năm sáu chỗ bỏng. Canh giải rượu cho các sư huynh là do hắn tự tay ngao, cứ nhìn bàn tay mềm không có lấy nửa vết chai, hẳn là người chưa từng làm qua việc nặng, hiện giờ hắn lại làm những thứ này là bởi vì ta sao?

“Lần sau chú ý một chút.” Ta thoa thuốc trị bỏng cho hắn, thổi nhẹ nhẹ cho dược mau khô rồi buông tay.

“Thổi thêm một lần.” Hắn híp mắt, giơ tay lên đưa đến bên môi ta. Loại thuốc trị thương này có thêm bạc hà, khẽ thổi sẽ tạo ra cảm giác mát lạnh, xem ta hắn thích cảm giác này.

Một đôi tay xinh đẹp như vậy, ta cũng không muốn có vết sẹo phá hỏng mỹ quan, hơn nữa đối với tình nhân trước giờ ta chưa từng keo kiệt thể hiện quan tâm sủng ái, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi lên ngón tay hắn, cuối cùng môi ta vừa nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay, hắn như bị điện giật vội rút tay về.

Ta buồn cười trêu chọc: “Đêm qua ngươi to gan chủ động hôn ta, hôn nay chỉ là chạm chạm ngón tay, sao lại thẹn thùng thành như vậy?”

“Ta trở về phòng.”

“Ha ha.” Bộ dạng Ngả Á thẹn thùng rất đẹp cũng rất khả ái, dùng từ khả ái để hình dung một cái nam nhân cao hơn tám thước quả thật không thỏa đáng chút nào, nhưng dùng trên người Ngả Á tuyệt không cảm thấy kì quái.

Trong mắt nhân tình hóa Tây Thi, câu này không phải là không có đạo lý.

——–

Tam sư huynh từ trước đến nay phong lưu phóng khoáng, tự xưng là tình thánh, hắn luôn nghĩ biện pháp tìm kiếm thú vui cho mình, hiện giờ hắn vẻ mặt buồn bực nằm trên giường, ôm ghì cái chăn đã sắp bị cuốn thành sâu róm, đây là chuyện cực kì hiếm thấy.

“Làm sao vậy?”

Tam sư huynh: “…”

“Tam sư huynh?”

“Không hay rồi…” Tiếp tục nhào nặn chà đạp cái chăn trong lòng.

“Huynh biến thành oán phu khi nào vậy?”

“Ai…”

“Tam sư huynh, ngươi làm sao vậy?”

“Ai…”

“Gặp phải chuyện gì sao? Nghe nói ngươi sáng sớm hôm nay mới trở về.”

“Thế nào.. làm sao có chuyện gì được chứ, ha ha…”

“Tam sư huynh, ngươi có biết bốn chữ giấu đầu hở đuôi viết như thế nào không?”

Tam sư huynh thực ai oán liếc nhìn ta một cái, ta bị hắn nhìn đến phát lạnh, “… Biết là không thể gạt được ngươi, tứ sư đệ… Nếu như trong sinh mạng ngươi đột nhiên xuất hiện một người, trọng lượng hắn trong lòng ngươi rất rất là nặng, nhìn thấy hắn ngươi sẽ có cảm giác tâm tư dao động, nhưng ngươi không biết cảm giác đó có phải là thích hắn hay không, cũng có thể là thích, hắn thổ lộ với ngươi, nhưng mà ngươi không tin tưởng có thể cùng hắn làm bạn cả đời, ngươi sẽ làm như thế nào?” Tam sư huynh nói năng có chút lộn xộn, nhưng ta cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Hãn! Nếu không phải biết tam sư huynh sáng sớm hôm nay mới trở về, ta sẽ cho rằng hắn đang nói chuyện của ta, xem ra huynh đệ chúng ta cùng gặp chung một tình huống.

Ta tĩnh lặng trả lời: “Trước lấy thân phận tình nhân tương xử (ở chung, đối xử), nhưng cần biết dừng đúng lúc, như vậy sau khi hối hận còn có cơ hội quay đầu.”

Tam sư huynh nửa ngày mới bật ra một câu: “… Thật sự là tư tưởng ích kỷ.”

“Đúng, thực ích kỷ.” Đến nỗi hắn rốt cuộc muốn làm thế nào, ta cũng không có quyền can thiệp, ta chỉ dùng kinh nghiệm của chính mình đưa ra ý kiến mà thôi. Kỳ thật cũng không thể xem là kinh nghiệm, bởi vì ta cũng đang ở trong giai đoạn tìm tòi học hỏi.

Trở lại phòng, Ngả Á không ở đây, hắn đi đâu rồi? Thời kì đặc thù, một người ra ngoài là rất nguy hiểm.

“Tiểu Phong? Muốn đi ra ngoài?” Ta đang muốn đi ra ngoài tìm hắn thì hắn đã bước vào.

“Không có, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta muốn tắm, đi bảo tiểu nhị mang nước đến.”

Ta nắm tay hắn kéo vào phòng, “Sau này có ra ngoài nhớ phải nói với ta một tiếng.”

Ngả Á nhẹ nhàng cười, “Hảo.”

“Tay ngươi sao lại lạnh như vậy?”

“Trời sinh như thế.”

“Lạnh không?”

“Không lạnh, ngô!” Hắn che miệng lại, khóe mắt nâng lên, cẩn thận nhìn vào mắt ta.

Khóe miệng ta câu lên, nắm cằm hắn, nâng mặt hắn lên, xem ra lúc trước hắn bảo sợ lạnh là đang nói dối gạt người.

Nếu hắn không sợ lạnh, như vậy bò lên giường của ta cũng không phải vì muốn sưởi ấm, mà bởi vì mục đích khác. “Nguyên lai ngươi từ khi đó đã đánh chủ ý lên ta.”

Hắn chuyển nét mặt, ngạo khí mười phần nói: “Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Ngươi nhìn thấy thân thể của ta, cũng chỉ có thể thuộc về ta.”

“Tuyên ngôn bá đạo như vậy, không sợ đem ta dọa chạy?”

“Ta tin tưởng có thể bắt ngươi trở về.” Thế nhân thường nói tự tin tạo ra vẻ đẹp của con người, quả thật như thế, quanh thân Ngả Á bao phủ một loại cảm giác hấp dẫn kì lạ.

Ta có một loại ảo giác, rơi vào tay giặc hình như chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.