Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 3




Đại sảnh yên tĩnh đột nhiên vang lên những âm thanh đông đông, liên tưởng đến lão nhân vừa rồi chết một cách ly kỳ, ai cũng kinh sợ, cộng thêm một chút trí tưởng tưởng, cảm thấy xung quanh nổi lên một đạo âm phong hiu hắt.

Tiểu Chu run bần bật, miệng không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh, hai chân như nhũn ra, phải bám chặt vào cánh tay ta mới có thể đứng vững. Cái rương đen đột nhiên phát ra tiếng vang mặc dù có chút quái dị, nhưng ta vốn không tin quỷ thần, thật chẳng có ý sợ hải, nhìn thấy Tiểu Chu run đến lợi hại ta thấy kỳ quái, nếu đã sợ đến vậy vì sao lại không trốn đi, không lẽ là vì muốn bảo hộ ta?

“Sao không trốn đi?”

“Ta… Ta… Thiếu gia…. Ta… Chân ta không nghe lời…”

…. Nguyên lai là như vậy.

Nghe thế ta dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vỗ hông hắn, “Ngẩng đầu ưỡn ngực, nam tử hán đại trượng phu sao có thể nhát gan như thế!”

“Ta… Cũng không muốn a…” Tiểu Chu tiếp tục trưng ra bộ mặt đưa đám, thấy ta hướng phía cái rương bước đến liền dùng sức lôi kéo lại.

Ta dùng sức tách tay hắn ra, đạp một cước vào mông hắn rồi mới hướng cái rương đen đi đến.

Đông đông đông!

“Thiếu gia…”

Ta vừa muốn mở rương, Tiểu Chu âm dương quái khí kêu thảm một tiếng làm lòng ta khẽ run rẫy, ta tức giận trắng mặt liếc hắn một cái, “Ngươi an tĩnh cho ta có được không.”

Tiểu Chu vốn lo lắng cho ta, bị ta nói như vậy liền ủy khuất mếu máo, tính khí đa sầu đa cảm này thật sự so với nữ oa còn muốn nữ oa hoa, chẳng thể trách Ny Ny rất thích bắt nạt hắn.

Ta cẩn thận đề phòng mở rương ra, tuy rằng ta không sợ cái gì yêu ma quỷ quái, nhưng khó đảm bảo rương này không có cái gì ám khí cơ quan linh tinh, tục ngữ nói tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (sử dụng cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm = làm việc cẩn thận luôn có lợi). Khi rương gỗ đen hoàn toàn mở ra thì các loại giả thuyết của ta đều bị bác bỏ, bên trong rương có một người đang nằm. Người này sắc mặt xanh tím, hình như đang bị ngạt thở, ta vội vàng đỡ người dậy,

Hắn khóe mắt ngưng lệ, níu lấy vạt áo trước của ta, từng ngụm từng ngụm thở hào hển, ta vỗ nhẹ lưng hắn, giúp hắn thuận khí, qua một lúc lâu hơi thở mới dần chậm rãi, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng như trước. Ta đánh giá người trong lòng, tuy rằng người khác luôn khen ngợi phụ thân và ta tuấn lãng, nhưng nếu cùng người này so sánh vẫn còn cách một đoạn khá xa, người này sắc mặt ngưng bạch, tựa như quan ngọc, đôi mắt phượng như đem trăng Hàn Giang, ba quang lưu chuyển, tu mi tà phi nhập tẫn (mày dày chạm vào tóc mai), cuồng quyến mà tú lệ, dùng bốn chữ phong hoa tuyệt luân để hình dung hắn tuyệt không ngoa.

“Buông ra.”

Thanh âm của hắn cũng cực dễ nghe, dù có phập phồng, cũng mang theo một tia lương ý, ta buông hắn ra, hắn đứng lên sửa sang lại y sam tán toạn, phủi phủi y tụ (ống tay áo) không có nửa điểm bụi bẩn, lui ra phía sau ba bước, đề phòng quan sát ta.

“Ngươi bị bắt cóc à?” Ta ngồi xuống, ý bảo Tiểu Chu dâng trà.

Hắn liếc nhìn chén trà sứ tráng men xanh, ánh mắt hơi hơi chau lại, “Không phải.”

“Người cùng lão nhân thác tiêu nhận thức?”

“Đó là gia phó nhà ta.”

“Vì cái gì nằm ở trong rương?”

“An toàn.”

“Là người tự nguyện nằm trong đó?”

“Đúng.”

“Đã tự nguyện sao không chừa khe hở, nếu có không khí lưu thông ngươi cũng không nghẹn thành như vậy, nếu không phải ta kịp thời mở rương ra, ngươi hiện tại có thể đã bị chết ngạt.”

Hắn vẫn mặt không biểu tình, nhưng tai đã có chút phớt hồng, một lát sau mới cúi đầu nói khẽ: “…. Không nhớ.”

Nghe vậy, ta dở khóc dở cười, khóe miệng nhếch nhếch. Hắn lạnh lùng liếc qua, ta vội vàng thu liễm tiếu ý nơi khóe miệng.

“Tại hạ Lăng Phong, là Tổng tiêu đầu của Uy Viễn tiêu cục, phụ trách đưa ngươi đi Lam Minh.”

“Ta gọi là Ngả Á.”

“Lão nhân mang ngươi đến đã qua đời.”

“Nga.” Ngả Á thản nhiên gật đầu. Dù nghe nói phó nhân của mình đã chết, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, ta mặc dù thấy thái độ của hắn có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ có lẽ quan hệ của hai người họ không thâm hậu, phản ứng như vậy coi như bình thường, liền gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu.

“Lão nhân trước khi chết đã nhờ chúng ta mang ngươi đi Lam Minh, ngươi cũng biết Lam Minh nơi ẩn thế, chỉ tồn tại trong sách, tuy rằng trên người lão nhân có một bức bản đồ, nhưng đã dính máu, bút ký mơ hồ, ngươi có thể mang lộ tuyến Lam Minh vẽ ra không?”

Ngả Á nhìn thẳng vào mắt ta, không nói gì.

“Có vấn đề gì sao?”

“… Ta không biết đường.”

“Khụ khụ…” Một ngụm trà nghẹn trong cổ họng.

Ngả Á trợn to hai mắt, “Có gì kỳ quái à?”

“Khụ, không kỳ quái, nhưng ngươi đi ra như thế nào?”

“Đi ra là được.”

Ta phát hiện ta cùng hắn không cùng một loại người, khiến ta có chút vô năng khai thông, “Nếu không rõ lộ tuyến, vậy phiền toái ngươi lưu lại nơi này vài ngày, chờ chúng ta tìm được lộ tuyến cụ thể mới có thể xuất phát. Tiểu Chu, mang Ngả công tử đến nhĩ phòng nghỉ ngơi.”

Ngả Á bộ dạng xinh đẹp, ánh mắt Tiểu Chu suốt từ nãy giờ không hề dứt khỏi y, nghe ta kêu hắn mới giật mình hồi hồn, ngơ ngác dẫn Ngả Á đi đến bắc uyển nghỉ ngơi.

Ngả Á lúc tới gần nhìn ta muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Thái độ hắn quái quái, ta dò hỏi: “Ngả công tử còn gì phân phó?”

“… Không.”



Bức bản đồ của lão nhân chỉ dùng loại mực nước thông thường vẽ lên, không có công năng chống thấm nước, bị hủy hơn phân nửa, phu tử chuyên tu phục côt vật cũng chỉ có thể miễn cưỡng sửa lại được một nửa. Một nửa còn lại chúng ta phải tự tìm lấy, Lam Minh không hổ là nơi lánh đời trong truyền thuyết, ta xem qua rất nhiều tàn bản cổ bản (những loại bản đồ cổ) cũng không tìm được đường vào, tuy có vài quyển sách nhắc đến Lam Minh, nhưng cũng chỉ là đôi câu ba lời, không có ứng dụng tham khảo.

Phong khí bát quái ở cổ đại cũng rất thịnh hành, chuyện lão nhân gia ủy thác tử tiêu ở Ngư Dương đã là không ngừng không biết không người không hiểu, những người cùng nghề đề nhìn chằm chằm vào Uy Viễn tiêu cục chúng ta, chờ xem chúng ta làm ra chuyện cười, nếu chúng ta bội ước không tiếp nhận tiêu này, chắc chắn sẽ bị các tiêu cục khác xem là trò cười, làm hao tổn thanh danh Uy Viễn tiêu cục.

Đêm đó, năm hắc y nhân đột nhiên xông vào gia môn, các tiêu sư trong nhà, các sư huynh đệ đều có công phu, tính cảnh giác cao, lập tức bao vây ngăn chặn những người này. Hắc y nhân võ công cao siêu, vả lại đều dùng chiêu thức sát nhân, võ công xảo quyệt quỷ dị, chúng ta tuy nhiều người, nhưng năm hắc y nhân vẫn bất hoảng bất mạn, lưỡi đao thành thạo, cuối cùng đánh bị thương mười mấy huynh đệ mới rút đi.

Những hắc y nhân này đến kỳ quái, đi cũng kỳ quái. Những người này mới vào liền bị phát hiện tung tích, nhất định vẫn chưa kiếm được thứ mình muốn, chắc chắn lại đến, ta tăng cường người phòng bị viện tử, phụ thân tạm dời vào nội viện.

Từ lúc tiếp nhận tiêu này, trước cửa nhà luôn có người lén lút lui tới, đi đi lại lại, đêm nay còn có sát thủ đến tìm, xem ra chuyến tiêu lần này không dễ đi, vì một cái tử tiêu khiến trong nhà gà chó không yên, ta quyết định ngày mai sẽ xuất phát.

Phụ thân hỏi ta vấn đề về lộ tuyến, ta trả lời: “Ta tính sẽ đến Vĩnh Châu trước, giang hồ đồn đãi Bách Hiểu Sinh trên biết năm nghìn năm, dưới biết năm nghìn năm, từ giang hồ đén triều đình không có chuyện gì không rõ, ta nghĩ cần phải thỉnh hắn hỗ trợ.”

“Cũng tốt, nhớ chú ý an toàn.”

“Ân. Chúng ta đi rồi người hết thảy cũng phải cẩn thận, ngoài thành ta có mua một viện tử, vị trí lão quản gia biết rõ, nếu xảy ra chuyện gì…”

“Tiểu tử, ngươi dám quản ta sao.”

“Ta thấy lo lắng, cảm giác tiêu lần này bất thường.”

“Cứ yên tâm mà đi, có ta ở đây, trong nhà tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

“Ân.”

Ngày hôm sau, ta, đại sư huynh Từ Chính, tam sư huynh Âu Dương Vũ, ngũ sư đệ Lãnh Tĩnh cùng tiểu sư đệ Vân Kỳ lên đường. Ny Ny lôi kéo tay ta không muốn buông, mẫu thân cho ta một cái bình an phù mang theo, vuốt lại những sợi tóc mai bị gió thổi loạn, dặn dò ta đi đường cẩn thận, ta cũng không phải lần đầu tiên áp tiêu, nhưng không lao sư động chúng như lần này, xem ra ai cũng cảm thấy có điều bất hảo.

“Ny Ny, ta không ở nhà, ngươi phải chăm sóc cha mẹ nhiều hơn, không được ham chơi.”

“Ân, biết rồi.” Ny Ny đỏ hốc mắt gật đầu. “Ca… Ngươi nhất định phải bình an trở về.”

“Đã biết, dã nha đầu.”

“Không được gọi nhân gia là dã nha đầu!”

Tạm biệt người nhà, mấy người sư huynh đệ chúng ta lên ngựa, hướng ngoài thành đi đến, Ngả Á dung mạo quá thu hút người khác, ta cho hắn đội sa mạo, hồng nhan họa thủy, cái từ này không chỉ áp dụng cho nữ tử, dùng cho nam nhân xinh dẹp cũng thích hợp, tướng mạo đẹp sẽ luôn khiến người nhìn chăm chú, kéo theo đó là những phiền toái không cần thiết.

Xem ra Truyền Ưng tức hôm nay chúng ta áp tiêu đã truyền ra ngoài, Lưu cô nương tại thập lý trường đình nhìn theo, tiễn đưa chúng ta, mấy sư huynh đệ lại được dịp ồn ào, nói cái gì lang hữu tình muội hữu ý, ta một mực coi thường. Lưu cô nương là nữ tử chưa thành thân, vì tránh điều tị hiềm, ta không xuống ngựa, chỉ đứng từ xa xa gật đầu, dưới ánh mắt đưa tiễn của nàng, thúc ngựa hướng về phía Vĩnh Châu.

Ngả Á ngồi trên ngựa, thỉnh thoảng lại động động sa mạo trên đầu, có thể là do không quen. Tiểu sư đệ cười nói, có lẽ trên đầu Ngả Á có chí rận nha, Ngả Á nghe vậy lập tức đem sa mạo ném xuống đất, sắc mặt cực kì bất hảo.