Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 41




Hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt vì muốn đến Thành Phúc dược đường, nên tạm chia tay Dương thẩm ở cửa lớn thêu phường, hẹn nửa canh giờ sau gặp mặt ở đây.

Biết hai người có ý định đến dược đường, vẻ mặt của Dương thẩm rất chi là vi diệu, thẩm nhìn lên nhìn xuống Đoạn Hành Vân một lượt rồi nhanh chóng vẫy tay, ra hiệu cho hai người mau đi.

Đoạn Hành Vân cong môi cười, Dương thẩm có ý gì đây?

Hai người một đường đi thẳng đến Thành Phúc dược đường, nhìn từ xa thì thấy mặt tiền của dược đường khá lớn, bên ngoài được lát gạch quét dọn rất sạch sẽ, dù mới là sáng sớm nhưng bên trong đã bốc ra mùi thuốc Đông y thoang thoảng.

Hỏa kế nhìn thấy người đến thì đon đả mời chào. "Đoạn công tử, ngài lại đến lấy dược sao? Kim sang dược hai tháng trước dùng hết rồi?".

Kỳ Huy Nguyệt hiểu ra thằng chồng của y là khách quen của dược đường này, đi lên núi săn thú không tránh khỏi chuyện bị thương, có lẽ Đoạn Hành Vân mỗi lần đều đến đây mua dược, nhưng y thật muốn tặng DisLike cho vị hỏa kế này.

Người ta mua kim sang dược trị thương, chứng tỏ công việc hàng ngày luôn gặp nguy hiểm, nay thấy người, ngươi không thể mời chào vài thứ dược bổ gì đó trước sao?

Cho dù ngươi có bán được hàng hay mở dược đường thì cũng không nên hớn hở khi người ta lại đến mua dược trị thương như vậy chứ?

Thật không chuyên nghiệp mà!

Nếu ta là nhân viên bán hàng, không chừng vừa bán được kim sang dược trị thương, mà còn bán được vài thứ dược bổ dưỡng đắt nhất tiệm đi kèm nữa kìa!

"Không phải, hôm nay ta tới tìm Tiền chưởng quầy có chút chuyện quan trọng!". Đoạn Hành Vân đáp lời.

"À, vậy mời hai vị vào trong, ta đi gọi chưởng quầy!". Hỏa kế rất nhiệt tình đưa hai người vào trong một gian phòng chờ nhỏ.

Chỉ chốc lát sau khi hỏa kế rời đi thì một đại thúc trên bốn mươi tuổi đi vào.

Vừa vào phòng chờ, khi nhìn thấy người đến là ai, đại thúc đã lên tiếng. "Đoạn tiểu tử à? Sao vậy? Hôm nay rảnh rỗi đến tìm ta?".

Đoạn Hành Vân chắp tay về phía đại thúc, rất thẳng thừng nói ý đồ đến đây ngày hôm nay. "Tiền thúc, có sinh ý muốn bàn cùng ngài, không biết mới sáng sớm ra có làm phiền không?".

"Sinh ý?". Tiền chưởng quầy nhướn mày nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Kỳ Huy Nguyệt bên cạnh. "Đây là ——?".

"Tiền chưởng quầy!". Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm, lên tiếng chào hỏi về phía ông.

"Nội tử". Đoạn Hành Vân nở nụ cười như gió xuân.

Tiền chưởng quầy: "....".

Tên họ Đoạn này còn biết cười?

Càng nhìn Kỳ Huy Nguyệt, Tiền chưởng quầy càng thấy tên họ Đoạn này là —— cầm thú!

Nhìn sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười năm, nhỏ thế kia mà hắn cũng cưới về nhà cho được?

Đúng là nhìn người không thể bắt hình dong!

Đoạn Hành Vân thì lại thấy không sao cả, tùy tiện để Tiền chưởng quầy "khinh bỉ" chính mình thêm vài cái, đúng là tiểu tức phụ nhà hắn hơi nhỏ, hắn chờ không được mà lấy về nhà thì sự thật cũng tự cảm thấy bản thân hơi —— cầm thú! 

Rất tự biết lấy mình!

Kỳ Huy Nguyệt bỏ qua ánh mắt đầy thâm ý của Tiền chưởng quầy, y vội vàng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, để lên trên bàn. "Trước đó phu quân ta đã nhắc đến chuyện bàn sinh ý cùng Tiền chưởng quầy ngài đây, vậy ta cũng muốn nói thẳng, chúng ta muốn bán dược đã tinh chế tốt, không biết Tiền chưởng quầy nơi này có thu mua?".

"Đây là dược gì?". Tiền chưởng quầy ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu, ông liền cầm lên một viên xem xét, quả nhiên càng để gần thì càng thấy tinh thần thanh thoát thoải mái.

"Viagra! Hay còn gọi là "thần dược" của phái mạnh!". Kỳ Huy Nguyệt mặt tỉnh như cờ hó nói.

Tiền chưởng quầy: "....".

Viagra là cái gì?

Đoạn Hành Vân nén cười.

Tiền chưởng quầy rất ham học hỏi. "Có tác dụng gì?".

Kỳ Huy Nguyệt thở dài.

Sao lại bắt ta nói thẳng ra như vậy chứ?

Đây là ngài muốn ta nói thẳng đó nha!

"Một liều duy nhất! Khiến bạn Dũng Mãnh Phi Thường, Kim Thương Không Ngã, Mạnh Mẽ Không Dừng! —— không còn nỗi lo lắng mỗi khi vào phòng vợ cả, không còn vẻ mặt xám xịt mỗi khi ra khỏi phòng vợ hai! Sản phẩm giúp Bổ thận tráng dương, Tăng cường sinh lý, khiến bản thân mỗi nam nhân đều tìm lại Phong Độ Đích Thực!". Kỳ Huy Nguyệt y như nhân viên bán hàng đa cấp thời hiện đại, hết lòng lại nhiệt tình tư vấn công dụng mười tốt của Viagra cho một ông chú tuổi xế chiều.

Tiền chưởng quầy: "....".

Đoạn Hành Vân ôm bàn cười.

Kỳ Huy Nguyệt mặc kệ thằng chồng nhà mình đang ở bên cười đến rung phòng, cũng nhịn xuống xúc động muốn rút giày ra đập vào mặt tên "đồng đội heo" chuyên phá đám.

Y hai mắt chân thành lóe ra ánh sáng xanh nhìn chằm chằm Tiền chưởng quầy, y như Đại lý đa cấp tìm được mối buôn sỉ. "Ngài tin ta đi, thật sự nó là thần dược trợ giúp cho nam nhân Kim Thương Không Ngã, từ tiểu tử mười năm, đại thúc ba mươi, cho đến đại bá sáu mươi! Không gây tác dụng phụ, không gây ảnh hưởng sức khỏe của người tiêu dùng, và quan trọng là nhà ta bốn đời hành nghề chữa XXX sinh lý yếu, mới bào chế ra được thần dược cỡ này! Mười người chữa khỏi cả mười!".

Tiền chưởng quầy: "....".

Kỳ Huy Nguyệt nhịn không được lôi cổ thằng chồng mình ra, nói lời dối trá mà không chớp mắt. "Tiền thúc, ngài không tin thì để đại phu bắt mạch cho phu quân ta xem! Thời gian trước chúng ta thành thân, hắn đã sử dụng qua "thần dược" mà ta điều chế ra đóa!".

Tiền chưởng quầy nghe chuyện này thì hơi sửng sốt, ông vuốt chùm râu dê trên cằm mình, vẻ mặt suy nghĩ, ánh mắt lia tới lia lui trên người Đoạn Hành Vân, trên mặt như viết lên hàng chữ "nguyên lai tiểu tử nhà ngươi mãi không thú thê là vì cái kia —— yếu a!".

Đoạn Hành Vân: "....".

Chờ đến khi ra khỏi dược đường, Kỳ Huy Nguyệt vẫn giữ vẻ vui tươi hớn hở, ôm lấy túi bạc nặng trĩu trong tay cười —— ngu nguyên cả đoạn đường!

Đoạn Hành Vân xoa đầu tiểu tức phụ hai cái. "Tức phụ thật lợi hại!".

"Hí hí, chúng ta có tiền mua thịt heo, gà con và heo con rồi!". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.

Đây là khoản tiền đầu tiên y kiếm được ở thế giới này đóa!

Dù chỉ là ba mươi hai lượng bạc!

Quan trọng vẫn là do chồng nhà mình có uy tín trước chưởng quầy dược đường!

Đoạn Hành Vân nhéo hai má y. "Phu quân có thể nuôi được em".

Kỳ Huy Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười cong mặt mày. "Nhà là của hai chúng ta, chúng ta cùng nhau cố gắng!".

Đoạn Hành Vân cõi lòng đầy ấm áp, hắn gật đầu. "Đúng, tức phụ của ta lợi hại như vậy mà!".

Kỳ Huy Nguyệt được thằng chồng nhà mình khích lệ, thì có cảm giác đạt được thành tựu, y cảm thấy ba mươi hai lượng bạc này còn không quan trọng bằng lời khích lệ của hắn đâu.

Đã đến nơi này rồi, trở về không được, hiện tại cho dù có thể trở về thì y cũng không muốn về, y có chồng rồi, y phải cùng hắn kiếm tiền để sinh hoạt ngày qua ngày càng tốt hơn!

"Xem kìa, là ai đây? Tiểu Thất nhà chúng ta đây không phải sao?".

Một giọng nói the thé vang lên, đánh tan bong bóng màu hồng đang bay tán loạn giữa Kỳ Huy Nguyệt và thằng chồng nhà y.

Hai người hướng về phía chủ nhân âm thanh vừa rồi nhìn lại, không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, nguyên lai lại là mấy con hàng cực phẩm Kỳ gia, phụ nhân mặc áo ngắn váy dài vải bông màu đỏ thẫm đi bên cạnh Kỳ lão thái và Lưu thị có lẽ con gái yêu của Kỳ lão thái.

Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái sinh được bốn nam thì chỉ có duy nhất một nữ nhi, năm mười bảy thì gả lên trấn trên cho một nhà buôn bán tạp vật. Dù chỉ là một hộ buôn bán nhỏ lẻ nhưng dù sao cũng là gả lên trấn, mối hôn sự này còn là Kỳ gia trèo cao, ngày đó còn gây náo loạn thôn Đoạn Gia một hồi lâu.

Kỳ lão thái và Lưu thị bên cạnh hai mắt như dao cạo nhìn chằm chằm túi bạc màu xanh trên tay Kỳ Huy Nguyệt, má trái Kỳ lão thái còn đang không biết bị làm sao mà sưng tím một khối lớn, nhìn đặc biệt hài hước.

Kỳ Huy Nguyệt lười phản ứng mấy con hàng này, y nhanh nhẹn đặt túi bạc vào tay Đoạn Hành Vân, rồi kéo tay hắn xoay người rời đi.

"Kỳ Huy Nguyệt! Ngươi nhìn thấy trưởng bối trong nhà, không chào hỏi một tiếng mà quay lưng đi như vậy sao? Vừa gả ra ngoài không bao lâu, cánh ngươi cứng rồi hả?". Kỳ Hạ Đông phát ra uy phong trưởng bối, giọng điệu chanh chua, vẻ mặt đáng ghét hệt như lão nương bà ta.

Lời vừa hét lên, ánh mắt người đi đường, người bán sạp rong hai bên đều nhìn lại đây.

Đoạn Hành Vân sắc mặt tối tăm, hai mắt nheo lại nhìn mấy người Kỳ lão thái.

Lưu thị rùng mình co rụt cổ lại, không tiếng động lùi về sau một bước. Thầm nghĩ trong lòng, tiểu cô này cùng mẹ chồng bà ta thật đúng từ một khuôn sinh ra, cái miệng rộng như nhau, chỉ cần mở miệng không gây sự chú ý thì là gây họa.

Kỳ Huy Nguyệt nhìn Kỳ Hạ Đông, mắt tam giác đảo đảo, lông mày nghiêng lệch, rõ ràng là khuôn mặt cay nghiệt được đúc ra từ một khuôn với Kỳ lão thái, cái đức hạnh cũng y chang nhau. "Trưởng bối nhà ta không có người nào đứng giữa đường la lối tiểu bối như vậy? Xin hỏi, bà là trưởng bối nào?".

"Ngươi ——!". Kỳ Hạ Đông trợn mắt lên nhìn Kỳ Huy Nguyệt, bà ta trước còn không tin lời Đại ca mình nói, tiểu tiện nhân hài tử duy nhất của Tứ ca giờ đã thay đổi rất nhiều, nay nhìn thần thái, ánh mắt Kỳ Huy Nguyệt thì có chút nằm ngoài dự đoán.

Bởi vì theo như bà ta biết Kỳ Huy Nguyệt từ nhỏ đã luôn sợ người lạ, Tứ ca lại luôn bảo hộ hài tử duy nhất này, nuôi như khuê nữ nhà giàu trấn trên. Khi đó cho dù bà ta có là tiểu cô của y thì khi đứng trước mặt bà ta, y luôn sợ hãi, đầu cũng không ngẩng lên một lần, vừa thấy bà ta về nhà mẹ đẻ là lập tức trốn về phòng riêng.

Từ lúc nào mà tiểu tiện nhân này lại trổ mã thành đóa hoa thế này?

Kỳ Hạ Đông dùng hai mắt tam giác đảo đến đảo lui, trắng trợn lia khắp người Kỳ Huy Nguyệt một lượt, từ trên xuống dưới không sót điểm nào.

"Tức phụ, chúng ta đi thôi!". Đoạn Hành Vân ôm vai Kỳ Huy Nguyệt rời đi, mắt phượng lạnh lẽo như băng nhìn về phía Kỳ lão thái và Kỳ Hạ Đông.

Kỳ lão thái và Kỳ Hạ Đông bị ánh mắt của Đoạn Hành Vân nhìn đến, cả hai nhịn không được rụt cổ lại, lưng cũng cong xuống không ít.

Đặc biệt là con gái yêu của Kỳ lão thái, Kỳ Hạ Đông lạnh cả sống lưng, ánh mắt tên phu quân của Kỳ Huy Nguyệt sao có thể đáng sợ như vậy, vừa rồi khi ánh mắt đó nhìn về phía bà ta, bà ta có cảm giác hắn đang nhìn một người chết.

"Đó là phu quân của Tiểu Thất thật sao? Sao nương và Đại ca có thể tìm cho y một phu quân lợi hại như vậy?". Kỳ Hạ Đông mặt mày tái nhợt nói.

Tìm dạng người đáng sợ thế này thì từ nay cũng coi như Kỳ Huy Nguyệt đã không còn là người Kỳ gia, còn có thể khống chế được y nữa sao?

Kỳ Hạ Đông trước đó nghe nương và Tam tẩu bà ta kể lể Kỳ gia hiện tại bị Kỳ Huy Nguyệt quậy đến long trời lở đất, ra đường không ngờ lại gặp tiểu tiện nhân đó ở đây, vừa rồi bà ta vốn còn muốn tìm lại mặt mũi cho nương và nhà mẹ đẻ mình, ai ngờ bị dọa cho rụt hết cả người vào như con chim cút.

"Nương, chúng ta trước hết đến tiệm trang sức đi. Con nghĩ giờ này đã mở cửa rồi!". Lưu thị nhỏ nhẹ lên tiếng với Kỳ lão thái.

Kỳ lão thái nghe đến tiệm trang sức tức thì da mặt hai bên má cũng xụ xuống, bà ta "Hừ" lạnh một tiếng rõ to, rồi chống gậy đi đằng trước cùng Kỳ Hạ Đông.

Lưu thị nhìn theo đôi mẹ con Kỳ lão thái nở nụ cười lạnh, nhưng vẫn nhanh chân đuổi theo.

Hôm nay, nguyên lai Kỳ lão thái và Lưu thị lên trấn trên, là để Kỳ lão thái lấy ra một phần trang sức tư tàng trước đó đi bán ra đổi thành bạc, số bạc mang về sẽ được chi tiêu cho hôn sự của mấy hài tử trong nhà Kỳ gia. Có nghĩ cũng biết, tại sao Kỳ lão thái lại luôn mang vẻ mặt "các ngươi nợ ta năm trăm lượng bạc" nguyên một đường như vậy.

Kỳ Huy Nguyệt không quan tâm khúc nhạc mang tên mấy con hàng cực phẩm kia, y hiện tại đã kiếm được bạc cho nên mạnh mẽ kéo thằng chồng nhà mình đi mua vài thứ đã bàn trước đó. Thịt heo, xương ống, gan, bao tử, ruột heo đều phải mua thật nhiều, chỉ tiếc nơi này không thể tùy tiện mua được thịt trâu hay bò.

Nguyên Ưng triều chủ yếu phát triển theo bốn giai cấp chính là "Sĩ, nông, công, thương". Nông nghiệp đứng thứ hai, cho nên gia súc có sức kéo đều được triều đình ra lệnh cho nha môn khắp nơi quản lý rất kĩ, mỗi một đầu trâu hay bò khi mua bán đều có văn thư đi kèm, không thể tùy tiện giết thịt. Cho dù trâu bò trong nhà nuôi chết, người nuôi muốn giết thịt thì vẫn phải làm đơn thông báo lên nha môn. Bên ngoài có bán mỳ bò hay thịt bò thì cũng là trâu bò già quá chết hay bệnh chết.

Với loại thịt trâu bò bên ngoài, Kỳ Huy Nguyệt có gặp cũng sẽ không mua.

Rất yêu mạng nhỏ!

Hai người mua xong lại đến nơi bán gạo, mua thêm gạo trắng, dầu thực vật, gia vị và đường, còn muối thì phải đến cửa hàng muối nha. Thời đại này triều đình quản lý quan, bên ngoài không có thương nhân dám tàng trữ mua bán, lén lút buôn lậu muối mà bị phát giác tội này có thể phải chu di cửu tộc.

Kỳ Huy Nguyệt sâu sắc cảm thán.

Y xuyên qua thời nguyên thủy luôn rồi!

Cái thời mà các bộ lạc mang cả con trong nhà đi để đổi lấy muối ăn!

Mua bán một vòng, hai người quay trở lại thêu phường, cùng Dương thẩm đến nơi bán gia súc, ở nơi này không chỉ bán cả dê, ngựa, la, trâu và bò, đều phân thành từng loại để bán.

Nhìn thấy trâu, bò, hay ngựa hai mắt Kỳ Huy Nguyệt sáng rực, nhưng cũng chỉ là nhìn, hiện tại hai người chưa đủ "năng lực" để mua, sau này kiếm bạc lớn hơn rồi từ từ mua sau vậy.

Tìm khu bán gà con và heo con, một đầu heo con mới lớn rất có tinh thần giá năm trăm văn, một đàn gà con giá ba văn tiền một con, mua cả đàn gồm chín con. Kỳ Huy Nguyệt chú ý thấy có ngỗng con giá năm văn tiền một con, thì liền mua năm con.

Tổng mất năm trăm năm mươi hai văn tiền, mua bán xong ba người lại đi ra cổng trấn, hướng về phía mảnh đất dựng chợ phiên.

Kỳ Huy Nguyệt lại tìm mua thêm một rổ gần mười cân nấm rừng, mộc nhĩ, nấm hương, hạt dẻ —— cứ là thổ sản thì đều phải mua!

Lại mua thêm giống hạt rau đủ loại, mùi, thì là, cúc tần, cải, bắp cải —— y mua mua mua đến mức Dương thẩm hoa mắt chóng mặt!

Nhưng dù sao đây cũng là thứ mà mỗi hộ nông gia đều cần có trong nhà, Kỳ Huy Nguyệt đảm đang tháo vát vun vén cho nhà cửa như vậy thì thẩm rất vui mừng. Này chứng minh, Đoạn gia có phúc khí, Vân tiểu tử có phúc khí!

Đoạn Hành Vân đi bên cạnh thì không nói một lời, tiểu tức phụ mua gì thì hắn móc tiền ra trả, rồi chờ người ta bọc lại thì hắn xách —— ngoan ngoãn đến không thể chê trách một lời!

Chưa đến giờ xe la trở về thôn, Kỳ Huy Nguyệt lại cùng Dương thẩm ghé qua thêu phường lần trước chuẩn bị thành thân đã mua vải trước đó, y mua thêm ba cuộn vải bông thượng đẳng và hai cuộn vải thô trở về.

Y tính làm y phục cho Đoạn Hành Vân, trước đó đã làm hai bộ bằng lụa màu lam, nhưng vải lụa tốt như vậy thì chỉ nên mặc ở trong nhà, ra ngoài. Mua thêm ba cây vải bông này, hai cây vải thô này có thể làm ra được tám bộ y phục cho hắn mặc khi làm ruộng, hay tiện cho việc hoạt động khác.

Nghèo nên phải tính toán từng chút!

Lễ hạ sính và hôn sự lúc trước của hai người đã làm không ít thôn dân đỏ mắt, hiện tại không thể quá huyênh hoang, nếu không thật sự có thể mang lại rắc rối không đáng có, sắp tới y có vài phương pháp kiếm tiền, khi đó có thể công khai ra ngoài số tiền kiếm được đến từ đâu, tiêu thế nào thì cũng không bị người ta soi mói.

Sống ở nơi nông thôn lại còn là thời cổ đại chính là khổ sở trăm điều như vậy!

Muốn làm cái gì cũng phải tính toán thật kỹ lưỡng hoặc đi một bước phải tính đến vài bước tiếp theo!