Khi từ thêu phường trở ra, Kỳ Huy Nguyệt liền nhìn thấy thằng chồng nhà mình đang đứng ở cửa tiệm điểm tâm phía đối diện, trong sọt tre, trên tay hắn đã mang rất nhiều đồ nhưng vẫn cố gắng mua thêm vài bọc điểm tâm và đồ ăn vặt là mứt quả khô hay gì đó tương tự.
Dương thẩm mỉm cười. "Nhà Hành Vân, thẩm không phải khen chứ Vân tiểu tử chính là chân thành với ngươi a!".
Vì thế, ngươi đừng có chê hắn đấy!
Kỳ Huy Nguyệt bật cười.
Trăm năm này, tính tình y luôn là vô tư lạc quan nhưng lại không ngốc, những suy nghĩ của "thường nhân" như Dương thẩm hay thôn dân nơi này, y không mất bao công sức đi tìm hiểu cũng biết họ đang muốn nói gì hay nghĩ gì.
Dương thẩm vẫn luôn mang ý nghĩ Đoạn Hạn Vân không xứng với y sao?
Vậy thì chưa chắc, nguyên thân tính ra còn là hài tử mồ côi cả cha lẫn nương, họ hàng thân thích thì toàn là cực phẩm!
Tính ra, nguyên thân mới chính là không xứng với Đoạn Hành Vân!
Còn hiện tại, y lại thấy bản thân mình rất xứng với hắn đóa!
Cũng không có ai xứng với y hơn hắn đâu!
Dù hắn "nhỏ tuổi" hơn y rất nhiều nhưng lại là nam nhân đặc biệt đáng tin!
Trừ lúc ở —— trên giường!
Nhìn nhìn phương hướng mặt trời lên, ba người vội vàng trở về nơi đậu xe la trước đó.
Trong ánh mắt tò mò, dò xét của tất cả người trên xe, Kỳ Huy Nguyệt làm như không nhìn thấy ánh mắt đỏ lên của đám thôn phụ bên cạnh, y kéo tay Đoạn Hành Vân bi bô nói mấy chuyện lặt vặt hàng ngày, còn hỏi Dương thẩm kinh nghiệm nuôi gà, nuôi heo con làm sao cho béo mập và đẻ thật nhiều trứng mỗi ngày.
Kỳ lão thái cũng ngồi xe la của Đỗ Lang thúc trở về, lão thái bà và Lưu thị nhìn sọt tre lớn và giỏ trúc lớn đầy ắp đồ, thịt heo, vải bông tốt của hai người chằm chằm, mắt như lóe ánh sáng xanh, hận những thứ kia không phải là của mình.
"Hừ, mua được đồ tốt cũng không biết hiếu kính trưởng bối một chút! Thứ nữ nhi gả ra ngoài rồi mà giống như bát nước hắt đi thì tốt lành gì cho cam". Kỳ lão thái vừa ôm má trái sưng tím vừa tận lực thấp giọng oán trách, vẫn là sợ hãi Đoạn Hành Vân nên không dám lớn giọng chua ngoa đay nghiến.
Thôn dân ngồi cạnh nghe được lời lão thái bà này nói liền cười "Xùy" trong lòng, cháu gái chỉ khi có đồ tốt mới được coi là cháu gái, bảo sao Tiểu Thất nhà lão Tứ Kỳ gia lại mạnh mẽ từ mặt mấy người gia gia nãi nãi của mình ngay trong ngày thành thân đến ầm ỹ như vậy, nếu là bọn họ dù không công khai từ mặt thì từ nay cũng sẽ không qua lại với mấy người thân không da không mặt, không biết xấu hổ như vậy.
Về đến nhà, Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân cất tốt đồ đạc vừa mua, hai người khóa cửa cổng xong lại cùng Dương thẩm qua Dương gia ăn cơm trưa.
Vừa vào đến sân, Kỳ Huy Nguyệt thấy Dương Đào còn đang bận rộn dưới bếp, Dương thúc thì ngồi dưới gốc cây hồng đang vót trúc đan sọt tre.
Nhìn bàn tay thúc thành thục chặt trúc thành những đoạn nhỏ, sau đó chẻ đôi rồi lại chẻ nhỏ thành những sợi trúc mềm mại, tiếp đó đem những sợi trúc này bện lại với nhau, mỗi sợi cách nhau tầm một chiếc đũa.
Kỳ Huy Nguyệt ngồi trên cái ghế gỗ gần đó, hào hứng hỏi. "Thúc, ngoài sọt tre ra thúc còn biết đan cái gì nha?".
Dương thúc bật cười. "Giỏ, gùi, rổ hay sàng cũng đều có thể. Nhà hai người các ngươi bên đó còn thiếu cái gì hay hỏng cái gì thì nói, thúc lên rừng trúc chặt thêm trúc về rồi giúp các ngươi vá lại hay đan mới, cũng chẳng tốn bao nhiêu công".
"Vậy tại sao thúc không đan rồi mang lên trấn trên bán?". Kỳ Huy Nguyệt đôi mắt lấp lánh hỏi.
Dương thẩm vừa cất đồ đi ra nghe thấy thì chậc chậc lưỡi hai cái, tiểu tức phụ chính là tiểu tức phụ, tuổi nhỏ giống y hài tử, chưa có nhiều kinh nghiệm trải đời nên vấn đề hỏi cũng đặc biệt ngây ngô. Thẩm đi đến vừa cười vừa giải thích cho Kỳ Huy Nguyệt. "Thôn chúng ta có hán tử nào trong nhà mà không biết đan lát mấy thứ đơn giản này, các thôn xung quanh đây cũng đều là như thế. Nếu mang lên trấn trên hay chợ phiên bán cũng chẳng được mấy văn tiền, lại vừa tốn công sức tốn thời gian, ai lại rảnh rỗi đến như vậy?".
Kỳ Huy Nguyệt gật gù rồi sau đó là cười tít mắt. "Vậy nếu có thứ đan ra được người chào đón và bán đắt được nhiều tiền thì sao?".
Dương thúc bật cười. "Có thứ như vậy sao?".
"Có a! Ăn cơm trưa xong buổi chiều ta cùng thúc thẩm nói, hiện tại ta rất đói bụng rồi không có sức nói". Kỳ Huy Nguyệt cười cong mặt mày gật gù như đúng rồi.
Dương thúc và Dương thẩm đều thấy khó hiểu.
Đoạn Hành Vân đang chẻ củi ở góc sân cạnh đó, hắn cũng đưa mắt nhìn sang đây. "Tức phụ ta rất lợi hại! Em ấy biết rất nhiều thứ, hôm nay chúng ta đi dược đường cũng là bán dược liệu do em ấy điều chế ra, bán được giá rất cao".
Kỳ Huy Nguyệt cười hớn hở nhìn hắn." Nào có, nào có! Ta còn không biết kiếm tiền bằng chàng!".
Dương thẩm ngạc nhiên. "Hai người sáng nay đi dược đường là vì bán dược liệu? Không phải là đi mua dược liệu về nhà dùng sao?".
Kỳ Huy Nguyệt khó hiểu. "Chúng ta rất khỏe mạnh a! Sao phải đi mua dược liệu?".
Đoạn Hành Vân lờ mờ đoán ra được chuyện gì rồi: "....".
Cơm trưa nhà Dương thẩm vẫn là gạo thô độn cùng khoai lang, dù vừa khó ăn vừa cứng thì Kỳ Huy Nguyệt vẫn ăn rất ngon lành, sáng nay lên trấn có mua được cân thịt mỡ nên Dương thẩm cũng cắt một nửa ra xào một chảo hoa tỏi và thịt mỡ, còn chiên thêm hai cái trứng gà dành riêng cho Dương Đào và Kỳ Huy Nguyệt.
Ăn uống xong, Kỳ Huy Nguyệt bắt đầu ngồi giải thích cho Dương thúc nghe khái niệm gì về chiếu nằm, không chỉ mùa hè mà bốn mùa hay cũng có thể dùng. Chăn nệm trải bên dưới, chiếu cỏ trải lên trên vừa mềm vừa giúp giữ sạch được chăn nệm. Đặc biệt là mùa đông lạnh lẽo khó giặt giũ, và mùa hè nóng bức.
Dương thúc nghe rất nghiêm túc, cảm thấy nếu có thứ tiện lợi như vậy lại hữu dụng như thế thì thúc cũng có thể thử làm ra, thúc càng ngạc nhiên hơn khi nguyên liệu làm ra chiếu cỏ mà Kỳ Huy Nguyệt nói là cánh đồng đỏ lớn như cỏ lau ở gần nhà bọn họ, nơi bãi cạn nhánh nhỏ của dòng sông chảy vào.
Kỳ Huy Nguyệt nói tỉ mỉ cách thu hoạch cỏ, các công đoạn như phân loại cây trưởng thành, mang về phơi khô, sau đó đem đi dùng chày giã dẹp cỏ, lúc đó mới bắt đầu tiến hành đan lát.
Y lại hẹn Dương thúc chiều nay cùng nhau tiến hành làm thử chiếc chiếu đầu tiên, mùa hè nóng bức, mặt trời nắng to rất thích hợp phơi cỏ.
Hai người tay trong tay trở về.
Chuồng heo, chuồng gà phía sau nhà trước đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong còn được lót một lớp vỏ trấu tương đối dày.
Đoạn Hành Vân bắt heo con từ trong lồng ra thả vào chuồng, Kỳ Huy Nguyệt đi xung quanh nhà nhổ chút rau dại heo có thể ăn được, lại lấy thêm chút rau xanh ném vào chiếc máng gỗ cho heo con ăn, không quên đổ đầy nửa máng gỗ bên kia nước giếng có pha lẫn linh tuyền. Gà con, ngỗng con bên kia cũng phải cho ăn chút chút gạo thô, lại chuẩn bị một đĩa gỗ đựng nước.
Lo cho heo và gà con xong, Kỳ Huy Nguyệt vào phòng bếp rửa sạch tay, chuẩn bị sắp xếp xử lý những đồ vật hôm nay vừa mua về.
Những thứ chưa dùng đến hay cần giữ tươi thì Kỳ Huy Nguyệt ném vào không gian, hiện tại chưa thể nói với Đoạn Hành Vân về sự tồn tại của không gian nghịch thiên nhưng y đã có tính toán, sau này có cơ hội rồi nói sau, người cổ đại mê tín, ai biết được thằng chồng nhà mình khi biết y có không gian thì liệu có sợ hãi không? Nhưng trực giác của Kỳ Huy Nguyệt mách bảo y rằng, có lẽ thằng chồng nhà y không biết sợ hãi là gì đâu!
Chưa kể chuyện y xuyên qua, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ bị coi là yêu quái, quỷ nhập thân mà mang đi thiêu sống!
Nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi rồi!
Kỳ tu sĩ trước khi xuyên qua đã tu tiên bao năm nhưng hiện tại lại —— hơi phế như thế đấy!
Dầu thực vật đã mua không ít nhưng vẫn phải thắng mỡ heo để xào rau, chỉ chốc lát sau, trong bếp nhỏ đã nghe thấy tiếng mỡ sôi lên xì xèo, cả phòng tràn ngập mùi thơm của mỡ heo bay ra tận bên ngoài.
Đoạn Hành Vân chẻ củi xong thì đi hỗ trợ tiểu tức phụ, nhìn thấy đồ đạc mua về để ở trong phòng bếp chỉ còn lại chút ít, hắn cũng không tò mò đi hỏi Kỳ Huy Nguyệt bảo quản đồ ở nơi nào.
Tiểu tức phụ sai hắn làm gì thì hắn chăm chỉ đi làm việc đó, làm Kỳ Huy Nguyệt càng thêm hài lòng về thằng chồng nhà mình!
Đầu giường đất trong phòng ngủ có một cái hộc nhỏ, đó là nơi Đoạn Hành Vân trước kia để bạc, còn bây giờ lại là nơi sở hữu riêng tư của Kỳ Huy Nguyệt.
Ba mươi hai lượng bạc bán "thần dược tráng dương" cũng đã dùng hết hơn mười lượng, y lật chăn đệm lên, đẩy miếng gỗ bên dưới ra, đặt mười tám lượng bạc vào rồi lại khóa vào đậy kín, nhưng trong lúc Đoạn Hành Vân không chú ý thì lại ném hết vào không gian. Tiền bạc cứ phải để trên người mới yên tâm, sau vụ Tần thợ săn kia, y đã cảm giác được nguy cơ hiện nay của nhà hai người rồi.
Có rất nhiều thành phần trong thôn đang nhòm ngó nhà bọn họ!
Mỗi hộ nông gia trong thôn một năm chỉ thu vào được ba đến bốn lượng bạc, chi tiêu rồi cũng chỉ còn lại hai lượng là nhiều. Vậy mà một lần mua sắm y đã dùng hết mười mấy lượng, thật sự có chút hơi phá gia!
Đoạn Hành Vân tắm xong trở về phòng, thấy tiểu tức phụ đang ngồi thở ngắn than dài, hắn ôm lấy người đặt lên hai chân mình. "Sao lại thở dài?".
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi.
Đoạn Hành Vân bật cười, hôn lên hai má trắng nõn. "Đừng nghĩ nhiều, nhà chúng ta chỉ có hai người, ăn uống cũng không hết bao nhiêu. Chưa kể, ta không muốn tiểu tức phụ nhà ta phải ăn kham ăn khổ, năng lực của ta săn thú không kém, chỉ là do em quá lo lắng cho ta, lần tới đi săn đưa em đi cùng thế nào?".
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt lóe sáng nhìn hắn. "Thật sao? Nhưng —— ta sợ kéo chân sau chàng a!". Hai mắt hoa đào lại lập tức ảm đạm lại.
Đoạn Hành Vân. "Phu quân em rất lợi hại!".
Kỳ Huy Nguyệt bĩu dài môi, chàng lợi hại nhưng ta rất phế, núi Lĩnh lại là nơi nguy hiểm như vậy, ai biết vào đó rồi có gặp mấy thứ gì dữ không?
Đến khi đó không tự bảo vệ được mình, có khi còn kéo chân sau chồng nhà mình, nghĩ sao cũng thấy không tốt lắm và đặc biệt —— ngu!
"Quyết định như vậy đi!". Đoạn Hành Vân ôm người nằm xuống. "Không cho nghĩ nữa, mau ngủ trưa, buổi chiều không phải chúng ta còn hẹn Dương thúc cùng đi cắt cỏ rồi sao?".
Kỳ Huy Nguyệt gật đầu, không sợ nóng mà dùng tứ chi trèo lên người chồng nhà mình, tìm tư thế thoải mái nhất chuẩn bị ngủ trưa.
Đoạn Hành Vân vuốt nhẹ lưng y, nhìn người chìm vào giấc ngủ, khóe môi hắn cong lên.
Buổi chiều như đã hẹn, Đoạn Hành Vân mang liềm, cầm tay tiểu tức phụ nhà hắn đi về phía Dương gia, cùng Dương thúc và Dương thẩm đi ra bãi cạn cắt cỏ.
Cỏ sau khi cắt về mấy ôm lớn mang về nhà thì tiến hành phân loại, cây trưởng thành cùng kích cỡ để một bên, cây nhỏ hơn thì để riêng, sau đó mang đi phơi. Để chuẩn bị cho công đoạn giã cỏ, Kỳ Huy Nguyệt đề nghị tìm phiến đá phẳng và lớn như phiến đá cối xay thóc trong thôn, trước khi giã cỏ thì xếp tất cả cỏ thẳng hàng xuống dưới phiến đá, sau đó người ở trên chỉ cần dùng búa đá nện đều lên, nện đến khi cây cỏ ở dưới dẹt xuống mềm mại ra là có thể mang ra sử dụng.
Dương thúc và Dương thẩm không nói một lời liền đi làm theo lời y, đối với sự tin tưởng mình vô điều kiện của thúc thẩm, Kỳ Huy Nguyệt mới đầu còn có chút sửng sốt, sau đó y lại nghĩ đó là đương nhiên.
Y chính là người gặp người thích như thế!
Bên này bận rộn phơi cỏ trong tiếng trò chuyện náo nhiệt vui vẻ thì bên Kỳ gia chính là mây đen giăng đỉnh đầu.
Kỳ Hạ Thu bị bà mai từ chối không lâu thì nay đến Kỳ Tuấn và Kỳ Hiểu, cứ nghĩ có bạc hạ sính lễ và mở tiệc rượu thì đám hán tử trong nhà sẽ sớm thành gia, nhưng không ngờ là không có bà mai có tiếng nào nhận làm mai mối cho một nhà Kỳ gia bọn họ, có bà mai nhận thì cũng chỉ là mấy người không có danh tiếng và năng lực, chưa kể trong mắt đám bà mai đó chỉ có bạc, một lần đòi công cũng đến mấy lượng bạc. Để bọn họ làm mai còn không biết mấy hán tử trong nhà sẽ vớ phải mấy cô nương dưa vẹo cà sứt gì đâu, xấu xí thì còn có thể xuống ruộng làm việc nhưng lỡ cụt tay cụt chân thì lại không dễ nói rồi. Lấy về, còn không phải chính bản thân mình trước tiên nghẹn họng mà cũng làm thôn dân cả thôn chê cười sao?
Kỳ gia cả nhà sắc mặt tối đen nghĩ cũng hiểu đây là vì lý do gì, còn không phải Kỳ lão thái trước đó làm rùm beng, hét giá sính lễ của Kỳ Huy Nguyệt lên mười mấy lượng bạc, chọc giận bà mối Dư rồi hay sao?
Hiện tại, nhà tốt có cô nương chưa gả thì không dám gả cho mấy hán tử Kỳ gia, có thì cũng là cô nương lỡ thì hay tái giá. Bọn họ đành lui một bước, nhờ người thân họ hàng khắp nơi tìm hiểu mấy nhà có con gái chưa gả ở những thôn nghèo hơn Đoạn Gia thôn. Trước cứ kiếm được tức phụ đã, còn việc khác lo không tới được. Việc này cũng tương đương với việc, hy vọng cả đời về việc kiếm được con dâu tốt nhà khá giả của Dương thị, Tần thị và Lưu thị cứ thế là bị ngâm nước nóng.
Càng nghĩ đám người Kỳ gia đều hận Kỳ lão thái đến nghiên răng, sau đó đến lượt Kỳ Huy Nguyệt thì thăng cấp thành hận thấu xương.
Có hận cũng chẳng thể làm được gì, cả đám người Kỳ gia rất sợ Đoạn Hành Vân nổi điên lên mà đại khai sát giới cả nhà bọn họ vào lúc nửa đêm, trừ phi Đoạn Hành Vân chán ghét Kỳ Huy Nguyệt, không muốn bảo hộ y nữa thì Kỳ gia bọn họ mới có cơ hội.
Lão Đại Kỳ gia và Dương thị nghĩ đến hôn sự của con gái duy nhất là Kỳ Hạ Hoa thì vẫn có chút an ủi, tiểu cô kỳ Hạ Đông đã nhận lời làm mai mối cho Kỳ Hạ Hoa vào năm nay.
Nghe nói đối tượng là một hán tử thành thật, năm nay mười tám, nhà ở Vạn Hạnh thôn là thôn xóm gần trấn trên nhất. Người nhà kia ruộng tốt mười mẫu, còn có một tay nghề làm mộc, trong nhà chỉ còn một trưởng bối là nương hắn, Hạ Hoa gả qua sau có thể trực tiếp chưởng gia, không cần xuống ruộng trồng trọt, cũng không cần lo lắng vấn đề sinh hoạt cùng chị em dâu trong nhà, này còn không tốt?
Mười năm thôn quanh đây đều tìm không được mối nào so với này tốt hơn đâu!
Kỳ Hạ Hoa cũng đã biết chuyện, nàng ta ngoài mặt thì e thẹn ngại ngùng nhưng trong lòng là hứng phấn chờ đợi, đợi các Đại ca trong nhà thú thê xong, cuối năm nay cũng đến lượt nàng ta xuất giá, hán tử kia điều kiện tốt như thế, chưa kể mối hôn sự của nàng ta còn tốt hơn hôn sự của tiểu tiện nhân kia không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần gả hơn Kỳ Huy Nguyệt thì nàng ta chính là có thể diện.
Kỳ Hạ Thu nhìn khuôn mặt thẹn thùng nhưng đầy vẻ đắc ý của Kỳ Hạ Hoa thì nghẹn ở trong lòng, hai mắt ghanh tị như muốn hóa thành thực thể.
Vì cái gì mối hôn sự tốt như vậy mà tiểu cô lại làm mai cho Kỳ Hạ Hoa, nàng ta kém Kỳ Hạ Hoa ở điểm nào?
Kỳ Huy Nguyệt kia mới đầu còn tưởng gả không, gả bán cho Đoạn gia hán tử nhưng cho đến tận bây giờ dường như y trải qua ngày ngày khá tốt, hiện tại lại đến Kỳ Hạ Hoa kiếm được phu quân và phu gia tốt, hai người họ sắp tới đều cùng có ngày lành còn Kỳ Hạ Thu nàng thì sao?