[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều

Chương 42: VỊ NGỌT TRÊN ĐẦU MÔI.




Mộc Nghiên mơ màng gọi tên hắn một lần nữa, ngọn lửa trong người cô không ngừng rực cháy, từng tế bào trong cơ thể cô đều cảm nhận được sự trêu chọc của hắn.

Tia lý trí còn sót lại cuối cùng biến mất, sâu thằm bên trong nội tâm cô muốn nhiều hơn nữa, những cái ôm hôn của hắn đối với cô lúc này giống như gãi ngứa, hoàn toàn không đủ.

Đang lúc cả hai chuẩn bị tiến thêm bước nữa thì chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Phó Cẩn Dật vang lên, cắt ngang chuyện tốt của hắn.

"A Dật...điện thoại..." Mộc Nghiên ngại ngùng đẩy người hắn ra, liếc nhìn về phía chiếc điện thoại.

Phó Cẩn Dật bực bội chửi thề một câu, với lấy chiếc điện thoại, cau chặt mày nhìn cái tên nhấp nháy hiển thị trên màn hình, ấn nhấc máy.

"Có chuyện gì?!"

Đầu dây bên kia Cận Hoành thoáng rùng mình một cái, anh nhận ra giọng điệu của Phó Cẩn Dật hình như có chút tức giận, mới sáng sớm bộ hắn bị ai chọc sao? (1)

"Sao mà nghe giọng điệu của cậu có chút không đúng thế? Ai chọc giận cậu hả?" Cận Hoành hơi xoa xoa chán, gặng hói.

Bên này, Phó Cẩn Dật tức muốn hộc máu, chính Cận Hoành đã chọc hắn đó, con mẹ nó, vậy mà còn mặt mũi hỏi à? Tức chết hắn mất!

"Rốt cuộc có chuyện gì? Có nói hay không, còn ở đó lảm nhảm?!" Hắn nhăn mi, rít từng chữ qua kẽ răng.



Cận Hoành "Xi!" một cái, vào vấn đề chính: "Được rồi, tôi không lảm nhảm nữa. Phía bên Las Vegas có phản hồi rồi, cần cậu đi một chuyến."

"Chỉ như vậy?" Hắn có chút không vui hỏi lại.

Cận Hoành ở đầu dây bên kia lại được một phen nghi hoặc, sao mà nghe giọng điệu của hắn càng tức giận ý nhỉ?

Giống như nếu anh ở trước mặt hắn bây giờ sẽ bị hắn cho ăn "hành" ấy?

A, mơ hồ, quá mơ hồ!

"Ừ, như vậy thôi. Cậu còn muốn gì nữa? Hay là..." Cận Hoành hít một hơi thật sâu, bắt đầu màn thao thao bất tuyệt.

Nhưng khi vừa nói được một nửa đã nghe thấy tiếng "tút...tút...tút..." kéo dài, khóe môi Cận Hoành giật giật, mặt mày méo mó nhìn vào chiếc màn hình điện thoại tối thui.

"Cái quái gì thế nhỉ? Mình chưa nói xong mà cậu ta đã cúp máy, điên mất thôi!" Cận Hoành bực bội lẩm nhấm.

Anh cảm thấy Phó Cẩn Dật càng ngày càng khó ưa, người ta nói khi yêu vào sẽ thay đổi nhưng theo anh thấy hắn dù đã yêu rồi vẫn vậy, vẫn hách dịch như xưa.

Đúng là đại hách dịch khó ưa!