[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều

Chương 43: THẾ GIỚI SONG SONG




Bạc Tư Yến mệt mỏi ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt anh khép hờ lại, đôi lông mày cau chặt.

Vụ lùm xùm của Bạch Cửu Giai đã tạm thời lắng xuống, doanh thu của công ty giải trí Thời Quang cũng đã tăng trở lại, mọi chuyện trở về với quỹ đạo ban đầu.

Ngỡ tưởng rằng sau chuyện kia, Bạc Tư Yến anh sẽ hoàn toàn được yên ổn, nào ngờ đâu khi vừa biết tin anh chia tay, Thịnh Huyên không ngừng đến làm phiền.

Bạc Tư Yến cũng vì chuyện này mà rất đau đầu, anh không có cách nào khước từ, bởi lẽ gia đình anh cũng đang có ý định kết thông gia với Thịnh gia.

Trải qua một mối tình không mấy hạnh phúc với Bạch Cửu Giai, Bạc Tư Yến đã hoàn toàn suy sụp tinh thần, hiện tại anh chỉ muốn yên ổn một mình mà phát triển sự nghiệp.

Đồng thời, sâu thằm bên trong nội tâm Bạc Tư Yến chưa hẳn là đã quên Bạch Cửu Giai, mặc dù cô ta làm rất nhiều chuyện khiến anh nhất thời không thế chấp nhận được nhưng cũng khó mà buông bỏ.

Ảo não một hồi lâu, Bạc Tư Yến bực bội ném chiếc bút lên bàn, đứng dậy cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc. Thay vì ngồi bí bách ở nơi này, anh muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.

Không biết ma xui quỷ khiến gì mà bất giác Bạc Tư Yến lại đi tới khu trung tâm thương mại, hình ảnh Mộc Nghiên lẽo đẽo theo sau, cười nói vui vẻ với anh lại hiện về, sâu thẳm bên trong nội tâm anh dâng lên một cỗ chua xót.

Đã từng có một cô gái yêu anh như thế, đã từng có một cô gái bất chấp tất cả mặc kệ những lời mắng mỏ, chỉ trích của người xung quanh mà theo đuổi anh. (1)

Giờ đây khi ngoảnh đầu lại nhìn, tất cả đã chỉ còn là kỉ niệm, một kỉ niệm đẹp khó quên nhưng cũng thật đắng lòng.

Bạc Tư Yến cười chua chát, ngước nhìn về phía cửa hàng bánh ngọt, đôi mắt xẹt qua tia buồn bã.

Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh pudding, cô nhân viên cửa hàng ngại ngùng lên tiếng:

"Anh có muốn mua một phần bánh pudding không ạ?"

Bạc Tư Yến hơi giật mình, ái ngại nhìn cô nhân viên, "À, gói cho tôi một phần."



Cô nhân viên mỉm cười gật đầu, nhanh chóng lấy một chiếc hộp xinh xắn ra đựng bánh, sau đó đưa cho anh. Bạc Tư Yến khẽ mỉm cười cảm ơn, rồi thanh toán tiền.

Xong xuôi, anh tiếp tục đi dạo quanh trung tâm thương mại, bất ngờ đến cửa hàng thời trang, phụ kiện dành cho nam anh gặp Mộc Nghiên.

Hai người thoáng sững sờ một chút, sau đó Mộc Nghiên coi như không thấy Bạc Tư Yến, tiếp tục chọn đồng hồ đeo tay. Ngày mai là sinh nhật của Lục Thiếu Quân, cô muốn mua chút gì đó tặng cho anh, biết trước là Phó Cẩn Dật sẽ ghen tuông nên cô cũng đã chuẩn bị quà cho hắn.

Lục Thiếu Quân khoảng thời gian trước kia đã giúp đỡ Mộc Nghiên cô rất nhiều, cho nên mua quà tặng cho anh là điều hiển nhiên, huống chi ngày mai trở về Mộc gia dự sinh nhật mà không có quà thì cũng không phải phép.

Đang chuẩn bị thanh toán chiếc đồng hồ đeo tay, bỗng phía sau cô vang lên giọng nói của Bạc Tư Yến.

"Em đến đây mua quà cho bạn trai sao?"

Mộc Nghiên cau mày, quay người liếc nhìn Bạc Tư Yến, trong lòng thầm nghĩ bộ tên nam chính này bị mắc bệnh thần kinh hả trời? Sao tự nhiên lại nói chuyện dịu dàng với cô vậy nhỉ?

Hình như trước kia Bạc Tư Yến còn rất ghét cô, hễ gặp cô ở chỗ nào là châm chọc chỗ đó, bộ mặt hận không thể né cô xa hàng trăm mét.

Còn bây giờ sao cứ gặp cô là chào hỏi này nọ vậy, bộ cô và anh ta thân thiết lắm sao?

"A, tôi nói này Bạc thiếu, bộ tôi và anh thân thiết lắm hả? Tôi nhớ trước kia anh ghét tôi lắm mà, bây giờ thay tâm đổi tính rồi ư?"

Mộc Nghiên bực bội nhìn Bạc Tư Yến, không nể mặt anh mà hỏi xối xả vào mặt khiến anh ngơ người, nhất thời á khẩu chẳng nói được câu nào.

Lời nói, hành động, cử chỉ, biểu cảm trên khuôn mặt Mộc Nghiên mang đến cho Bạc Tư Yến một cảm giác rằng cô rất ghét anh. Dù biết là vậy nhưng mỗi lúc gặp cô, anh lại muốn tiến lên bắt chuyện, thậm chí là muốn thân thiết gần gũi như trước kia.

Bạc Tư Yến không biết bản thân bị gì nữa nhưng anh không thể phớt lờ Mộc Nghiên, không biết từ lúc nào anh lại để ý đến cô, muốn gần cô hơn.

"Mộc Nghiên, chuyện trước kia...anh thật sự xin lỗi, chúng ta..." Bạc Tư Yến ngập ngừng, ngước đôi mắt u sầu nhìn cô.

Mộc Nghiên kinh ngạc, mở to mắt nhìn Bạc Tư Yến, trong lòng thầm chửi rủa. Con mẹ nó, hôm nay Bạc Tư Yến uống lộn thuốc hả trời? Sao anh ta lại có thể dùng ánh mắt lưu luyến nhìn cô, còn có giọng điệu rất ôn nhu?



Aaa...loạn rồi! Thật sự loạn rồi!

"Ngừng!" Mộc Nghiên cắt ngang lời nói của Bạc Tư Yến, cô hít một hơi thật sâu, nói thắng vào mặt anh:

"Bạc thiếu, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả. Vậy nên, phiền anh sau này có gặp tôi ở đâu thì tránh xa một chút, tôi không thích anh."

Bạc Tư Yến khựng người, môi mấp máy muốn nói cái gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng Mộc Nghiên đi xa.

Vừa vặn cảnh tượng hai người đứng nói chuyện với nhau lọt vào tầm mắt của Bạch Cửu Giai, cô ta núp sau quầy hàng siết chặt nắm đấm, ánh mắt ngập tràn lửa hận.

"Bạc Tư Yến, anh chỉ có thể là của em."

Ở một thế giới song song, bên trong một căn phòng ngủ đơn sơ, hình ảnh một cô gái gầy gò đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính hiện ra trước mắt.

Đôi mắt cô ta thâm quầng được che bởi cặp kính cận dày cộp, mái tóc lâu ngày không chải chuốt trở nên rối tung, từng ngón tay gầy gò không ngừng gõ lên bàn phím liên hồi.

Âm thanh "lạch cạch" vang lên không ngớt, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta vô cùng đáng sợ, giống như là đang rất tức giận.

"Chết tiệt! Sao có thể như vậy được, nữ phụ sao có thể trở thành nữ chính! Tuyệt đối không được, kịch bản của mình không thế bị thay đối, Mộc Nghiên cô ta phải chết!"

Cô ta bỗng điên cuồng thét lên, đôi mắt rực ánh lửa, bàn tay vẫn không ngừng nghỉ gõ liên hồi trên bàn phím máy tính.

Hàng loạt bình luận chửi bới tác giả không ngừng văng vằng bên tai khiến cô ta khó chịu, rõ ràng cuốn tiểu thuyết mà cô ta viết rất được độc giả săn đón. Ấy vậy mà không biết vì lý do gì mà kịch bản bị xáo trộn.

Điều bất ngờ hơn là cô ta thân là tác giả nhưng không thể kiểm soát được, kết quả nhận lại rất nhiều lời mắng mỏ, chỉ trích, thậm chí là bị độc giả tẩy chay.

Cô ta không cam tâm, cho nên nhất định cô ta phải sửa lại kịch bản, phải cho nữ phụ Mộc Nghiên chết thảm nhất!