Hoàng đế lau nước mắt nhìn Tiêu Khang Thịnh, bây giờ y cũng chỉ còn một người trung thành có thể dùng này. Y nói: "Ngươi nói."
"Hoàng thượng, không bằng… không bằng ngài cứ làm theo ý của Định Quốc Công đi.” Tiêu Khang Thịnh nhìn vào mắt Hoàng đế, thấp giọng nói: "Dù sao Thất hoàng tử cũng là nhi tử của người, cho dù có quá kế cho Tiêu Dao Vương cũng là nhi tử của ngài!"
Hoàng đế lau nước mắt không lên tiếng, Tiêu Khang Thịnh nói tiếp: "Nô tài xem tình thế hai ngày qua, Định Quốc công cũng không có ý định khống chế triều chính, Thất hoàng tử cũng rất thông minh. Các vị đại thần nội các rất hài lòng với Thất hoàng tử."
Hoàng đế hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe nói: "Tiểu thất bây giờ đang làm cái gì?"
"Nô tỳ nghe nói, đang nghe các vị đại thần nội các nghị sự." Tiêu Khang Thịnh trả lời.
Hoàng đế ngồi đó suy ngẫm, qua một lúc lâu mới nói: "Vậy ta sẽ đòi Tiểu Thất về. Dù sao Lục đệ cũng đã.... Lục đệ cũng sẽ không trách ta, ta đây là vì giang sơn Đại Càn."
Tiêu Khang Thịnh: ".... Hoàng thượng, nếu ngài làm như vậy, Thái phi sẽ đồng ý không? Thất hoàng tử sẽ đồng ý sao? Các đại thần sẽ nói gì?"
Hoàng đế: "Vậy tại sao bọn họ không nghĩ cho trẫm? Không nghĩ cho giang sơn Đại Càn? "
Tiêu Khang Thịnh quỳ ở đó không lên tiếng, hắn đã không có gì để nói. Mọi chuyện sao có thể đều theo ý muốn của ngài được? Nếu không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khốn quẩn này. Còn có Định Quốc Công, hắn tạo ra trận thế lớn như vậy, cũng cho hắn trút giận, hắn làm sao có thể rút quân?
Lúc này Hoàng đế lại nói: "Đòi Tiểu Thất về, ta hứa với Thái phi, đợi sau này Tiểu thất kế vị, bà ấy chính là Thái hoàng thái hậu. Về phần những đại thần kia… không cần để tâm đến bọn họ, trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn làm gì thì làm đấy. Về phần Tiểu Thất, nó khẳng định rất háo hức trở thành nhi tử của ta lần nữa."
Tiêu Khang Thịnh thở dài trong lòng, hỏi: "Định Quốc Công thì sao? Làm sao mới khiến Định Quốc Công rút quân?"
Hoàng đế ngồi đó tiếp tục suy ngẫm, nhưng đầu y lại bắt đầu đau nhức, trái tim đau nhói từng cơn. Che đầu, y cắn răng nói: "Hắn không phải chỉ sợ trẫm g.i.ế.c hắn sao? Vậy trẫm ban cho hắn kim bài miễn tử."
Tiêu Khang Thịnh không biết nên nói gì, hắn không biết liệu Định Quốc Công có thoả mãn với điều kiện như vậy không. Thật ra bây giờ xem ra, Định Quốc không có một chút ý tạo phản nào, đơn thuần là bị ép. Nhưng lời này hắn không thể nào nói ra.
"A… a..." Hoàng đế che đầu đau đớn kêu lên, y ngã xuống giường nói: "Thái y, gọi thái y."
Tiêu Khang Thịnh thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài, lớn tiếng quát: "Thái y, thái y."
Thái y đang đợi ở phòng bên cạnh, nghe thấy giọng nói của Tiêu Khang Thịnh, vội vàng chạy đến tẩm điện của Hoàng đế. Giờ khắc này Hoàng đế đang đau đớn lăn qua lăn lại trên giường, vài vị thái y vội vàng vây quanh y. Lăn lộn mồi hồi cuối cùng mới khiến Hoàng đế không còn đau đầu nữa, nhưng cả người yếu ớt đến mức không còn một chút sức lực.
Hoãn lại một lúc lâu, y nói, "Truyền Định Quốc Công."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Hoàng hậu và vài vị nương nương đứng dưới chân bậc thềm, Tiêu Ngọc Minh dựa vào cây cột, mặc dù lộ ra bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng không ai dám bỏ qua sự tồn tại của hắn.
"Nhị công tử." Tiêu Khang Thịnh đi đến bên người Tiêu Ngọc Minh, cung cung kính kính, sau đó mỉm cười nói: "Hoàng thượng nói muốn mời Định Quốc Công vào cung một chuyến."
Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn về phía tẩm điện, "Tình trạng của Hoàng thượng thế nào?"
Tiêu Khang Thịnh đáp: "Hoàng thượng đã tỉnh rồi, bệnh tình cũng đã ổn định."
“Ừm, ta phái người đi mời phụ thân ta." Tiêu Ngọc Minh nói.
"Làm phiền Nhị công tử rồi." Tiêu Khang Thịnh cúi đầu xuống nói.
Vẫy tay về phía bên cạnh, một binh sĩ tiến lại gần. Tiêu Ngọc Minh nói vài câu với hắn, binh sĩ nghe xong gật đầu, sau đó sải bước rời đi. Hoàng hậu thấy vậy muốn bước lên phía trước, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh nói: "Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng."
Tiêu Ngọc Minh nhìn nàng ta, ngữ điệu tuỳ tiện nói: "Nếu muốn gặp thì gặp đi, ta cũng không ngăn cản ngài."
Hoàng hậu: "......."
Trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, nàng ta sải bước lên bậc thềm, theo sau là Lương quý phi và các vị phi tần khác. Bước vào phòng, nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi ở đầu giường, tóc tai rối bù trên trán còn đeo một chiếc khăn, giống… nữ nhân ở cữ. Hoàng hậu và những người khác lúc đầu khẽ sững sờ, sau đó muốn cười. Chỉ có điều, bọn họ tất nhiên sẽ không cười.
Hoàng hậu bước nhanh đến bên cạnh Hoàng đế, dùng khăn tay lau nước mắt nói: "Hoàng thượng, ngài doạ c.h.ế.t thần thiếp rồi."
Các phi tần khác cũng dùng khăn tay che mắt bật khóc, Hoàng đế lại bắt đầu đau đầu. Y cau mày nói: "Được rồi, để trẫm yên lặng một lát, Lương quý phi ở lại, các ngươi đều trở về đi."
Hoàng hậu lại sững sờ, sau đó niết chặt khăn tay nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có rất nhiều chuyện muốn nói với ngài."
Hoàng đế biết nàng ta định nói gì, chẳng qua là muốn lập tức lập Tam hoàng tử làm thái tử. Nhưng mà, chưa nói đến việc dáng vẻ kia của Tam hoàng tử thực sự không thể so sánh với Tiểu Thất, cho dù hắn ta có thể so với Tiểu Thất, Hoàng hậu có thể giải quyết Tiêu Hoài sao?
"Trẫm biết ngươi muốn nói gì, khi nào lại nói." Hoàng đế nói.
Nước mắt của Hoàng hậu càng chảy nhiều hơn, "Hoàng thượng, tình huống hiện tại, ngài phải nghĩ cách!"
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt, y phất phất tay để cho những người khác ra ngoài, để lại một mình Hoàng hậu, "Hoàng hậu ngươi và Ngô gia không phải rất có bản lĩnh sao, bảo trẫm nghĩ biện pháp gì? Nếu như các ngươi có thể giải quyết Tiêu Hoài, trẫm lập tức phong Tam hoàng tử làm thái tử."
Hoàng hậu: "...... Là thần thiếp bất tài, nhưng cứ nhìn Tiêu Hoài đắc ý như vậy sao?"
Hoàng đế không nói gì nhìn nàng ta, bây giờ không để Tiêu Hoài đắc ý thì còn có thể làm gì nữa? Ngươi có cách nào g.i.ế.c c.h.ế.t hắn không?
Hoàng hậu đương nhiên biết ý của Hoàng đế, nhưng nàng ta không cam lòng! Đúng lúc này, lại nghe Hoàng đế nói: "Cho dù sau này ai kế vị, ngươi đều là Thái hậu, ngươi còn gì không nguyện ý?"
Hoàng hậu muốn nói đương nhiên là không nguyện ý, Tam hoàng tử hèn nhát, hơn nữa nàng ta là mẫu thân trên danh nghĩa của Tam hoàng tử, nếu Tam hoàng tử kế vị, sau này nàng ta sẽ có càng nhiều quyền lực hơn.
"Trẫm rất đau đầu, ngươi trở về trước đi." Hoàng đế lại bắt đầu đuổi người, Hoàng hậu chỉ có thể căm hận rời đi.