Hoàng hậu với vẻ mặt không vui rời đi, ra đến bên ngoài vẫn còn thấy Tiêu Ngọc Minh đang cà lơ phất phơ đứng đó thì nghiến chặt răng. Nếu không phải Tiêu Hoài nhúng tay vào, Tam hoàng tử nhất định sẽ là vị quân chủ tiếp theo.
Tiêu Ngọc Minh cảm nhận được sự căm hận của Hoàng hậu đối với mình, hắn nhe răng cười với Hoàng hậu. Ngươi hận ta thì có thể làm gì, có bản lĩnh thì đến g.i.ế.c ta đi!
Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, nàng ta ưỡn thẳng lưng rồi sải bước rời đi. Tiêu Ngọc Minh tiếp tục cà lơ phất phơ đứng dưới hành lang.
Trong tẩm điện của Hoàng đế, Lương quý phi ngồi trên giường xoa đầu cho Hoàng đế, vẻ mặt đầy đau khổ, miệng nói: "Thần thiếp không sợ Định Quốc Công trả thù, sau này thần thiếp ở đây hầu hạ ngài, ngài ở đây một mình, thần thiếp lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được."
Hoàng đế vỗ vỗ cánh tay nàng ta, thở dài: "Trẫm biết tâm ý của nàng đối với trẫm, chỉ là bây giờ nàng vẫn đừng nên đối mặt với Tiêu Hoài, tất cả đợi trẫm giải quyết xong rồi lại nói."
"Thần thiếp là vì Hoàng thượng ngài phải chịu oan ức, hức hức...."
Lương quý phi khóc lên, Hoàng đế nghe lời nàng ta xong cũng cảm thấy mình rất oan ức, thậm chí đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên, "Trẫm là quân chủ của một nước, có gì mà chịu oan ức, vì Đại Càn trẫm có thể nhịn."
Lương quý phi dùng khăn tay lau nước mắt, sau đó Tiêu Khang Thịnh bước nhanh vào, cúi người xuống nói: "Hoàng thượng, Định Quốc Công đang đến."
Hoàng đế ngồi thẳng dậy, cố gắng vực dậy tinh thần, nói với Lương quý phi: "Ái phi nàng trở về trước đi."
Lương quý phi gật đầu, duỗi tay gỡ khăn trên đầu Hoàng đế xuống, miệng nói: "Hoàng thượng ngài là quân chủ của một nước, hắn là thần tử của ngài, quân bảo thần c.h.ế.t thần không thể không chết."
Hoàng đế liếc nhìn chiếc khăn trong tay nàng ta, gật đầu: "Trẫm biết, nàng trở về trước đi."
Lương quý phi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Hoài đang đứng ở cửa. Nàng ta dương cằm lên nhìn Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công thật sự càng ngày càng oai phong."
Tiêu Hoài nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta một cái, "Quý phi nương nương diễn kịch càng ngày càng thật."
Biểu cảm trên mặt Lương quý phi hơi thay đổi, sau đó hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Tiêu Hoài sắc mặt không thay đổi bước vào tẩm điện, đi đến bên giường Hoàng đế, hắn không hành lễ, mà lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường.
"Tiêu Hoài, ngươi to gan." Mặc dù Hoàng đế biết mình đang ở trong thế bị động, nhưng nhìn thấy Tiêu Hoài không để Hoàng đế là y vào trong mắt, vẫn tức đến mức muốn nổi trận lôi đình.
Tiêu Hoài hạ mắt xuống chỉnh lại y phục của mình, nói: "Chuyện to gan hơn nữa ta cũng đã làm rồi, không thiếu một chút này."
"Ngươi... Ngươi là loạn ......"
"Hoàng thượng, ngài uống chút trà đi."
Lúc này Tiêu Khang Thịnh đi tới, đặt một chén trà vào tay Hoàng đế. Hoàng đế hít sâu một hơi rồi nhấp một ngụm trà, sau đó lại đưa chén trà cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh cầm lấy chén trà, hành lễ với Hoàng đế và Tiêu Hoài rồi rời đi.
"Hoàng thượng gọi ta đến làm gì?" Tiêu Hoài hỏi.
Hoàng đế nhắm mắt lại, đè nén cơn giận trong lòng, nói: "Làm thế nào ngươi mới rút quân?"
Tiêu Hoài nhìn y, mỉm cười: "Ngươi cảm thấy sao?"
Hoàng đế siết chặt nắm đấm, "Trẫm ban cho ngươi kim bài miễn tử, họ Tiêu gia các ngươi thịnh vượng không suy."
"Nếu phụ thân ta và ta không liều mạng trên chiến trường, Tiêu gia ta tất nhiên sẽ thịnh vượng không suy." Tiêu Hoài nói.
Hoàng đế nghẹn đến mức không nói nên lời, qua một lúc sau y nói: "Trẫm biết ngươi và phụ thân của ngươi vì Đại Càn mà lập nhiều chiến công hiển hách."
"Nhưng ngươi lại đối đãi với những công thần có chiến công hiển hách như thế nào?" Tiêu Hoài hỏi.
Hoàng đế không nói nên lời, dừng một chút, y nói: "Trẫm biết, lúc trước đã làm một số chuyện không đúng, trẫm sẽ cố gắng đền bù cho ngươi, không phải ngươi muốn để Tiểu Thất kế thừa Hoàng vị của trẫm sao? Trẫm đồng ý."
Tiêu Hoài cười như không cười nhìn y: "Nếu không đưa Hoàng vị cho Khang thân vương, chẳng lẽ đưa cho Tam nhi tử ngu ngốc của ngươi sao? Nếu như giang sơn của Lý gia ngươi bị phá huỷ trong tay hắn, sau khi ngươi c.h.ế.t làm sao ăn nói với tiên hoàng?"
Hoàng đế: "........."
"Là vua của một nước, đến đạo lý tiện nghi không thể bị ngươi một người chiếm cũng không hiểu, giang sơn Lý gia ngươi không bị huỷ hoại trong tay ngươi, cũng coi như là may mắn." Tiêu Hoài lại nói.
"Khụ khụ khụ...."
Hoàng đế bắt đầu ho khan, Tiêu Khang Thịnh đang canh giữ cửa muốn vào phục vụ, nhưng lại bị Tiêu Hoài liếc mắt một cái rồi liền dừng bước chân lại.
"Ngươi… khụ khụ khụ… Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hoàng đế đỏ mắt hỏi Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài nhẹ nhàng nhìn y, nói: "Tự chiếu nhận tội, tự phế chính mình."
"Ngươi mơ tưởng." Hoàng đế run rẩy, chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Ta đã như thế này rồi, ngươi không thể buông tha cho ta sao? Mặc dù ta muốn g.i.ế.c ngươi, nhưng ta cũng không g.i.ế.c ngươi!"
"Là ngươi không g.i.ế.c được ta." Tiêu Hoài đứng lên, tiến lên hai bước, nghiêng người về phía trước nhìn Hoàng đế nói: "Tội nghiệt ngươi làm không chỉ là muốn g.i.ế.c ta, lục đệ của ngươi Tiêu Dao Vương c.h.ế.t như thế nào?"
Hoàng đế trừng to mắt, kinh hãi nhìn Tiêu Hoài: "Ngươi.... Ngươi nói nhảm, Lục đệ không phải ta giết, hắn tự ngã xuống vách núi mà chết. Ngươi vu khống trẫm."
"Lời này ngươi tin sao?"
Ánh mắt Tiêu Hoài nhìn chằm chằm vào y, làm y sợ đến mức bất giác co rụt người lại.