Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 79




Câu nói này khiến Lý Hoa Ân dựng tóc gáy, theo bản năng khoanh hai tay trước ngực.

Tên chủ thầu cười lớn, “Đừng hiểu lầm, tao chỉ thích n.g.ự.c lớn, không có hứng thú gì với mày đâu, nhưng những tên trong tù không kén cá chọn canh đâu, nếu mày muốn vào đó vừa khéo thỏa mãn tâm nguyện của mày, cũng không cần phải làm việc để trả tiền lại”.

Hắn chạm vào háng một cách tục tĩu, “Thì bán mình đi là được.”

Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng Lý Hoa Ân lại cảm thấy rất lạnh.

Cuối cùng hắn ta cũng hiểu được mùi vị hối hận trong miệng Phương Bình, bước thêm một bước là địa ngục, lùi về một bước cũng là địa ngục.

Lý Hoa Ân muốn gọi điện cho Phương Bình cầu xin tha thứ, nhưng trên người hắn ta không có mang theo điện thoại.

Tương lai đen tối sắp đến gần, Lý Hoa Ân như một con thiêu thân cạnh ngọn lửa, không có cách nào chạy thoát.

Tới lúc này, rốt cuộc hắn ta mới nghĩ lại những chuyện lúc trước.

“Sai rồi, tôi sai rồi.”

Lời thú tội này cuối cùng cũng được nói ra, đáng tiếc là không ai quan tâm đến.

Đáp lại Lý Hoa Ân, chỉ có tiếng côn trùng kêu liên tục trong đêm mùa hè, và tiếng gió thổi khẽ qua kẽ lá.

*

Biệt thự Ngọa Sơn.

Sau khi Phương Bình rời đi, Hồ Trân Trân càng hứng thú với rút thăm trúng thưởng hơn.

Cô đặc biệt rửa tay thật sạch, xịt một chai nước hoa màu vàng, rồi sờ lên chân con mèo sứ may mắn trang trí trong nhà.

[Chúc mừng ký chủ!]

Không biết Tiểu Kim lấy từ ở đâu ra một xấp giấy nhỏ có màu sắc rực rỡ, rồi giơ lên trời.

[Ngài đã rút được một phần thưởng ẩn, đó là phố Cái Bang!]

“???”

Bỗng nhiên Hồ Trân Trân cảm thấy nghe không hiểu tiếng phổ thông.

“Phố Cái Bang? Đó là cái gì vậy?”

Hồ Trân Trân vô tình nói ra tiếng, Giang Thầm nghe thấy cô nói chuyện, thì ngẩng đầu lên, “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

“À, không có gì đâu”, Hồ Trân Trân nói sang chủ đề khác, “Tiểu Thầm có thích bộ xếp hình mới không? Đợi lần sau mẹ mua cho con một bộ mới nhé?”

“Dạ”, Giang Thầm liếc nhìn qua Trần Khai, muốn nói rồi lại thôi.

Hồ Trân Trân đang bận trao đổi với Tiểu Kim, nhất thời không để ý đến vẻ mặt của cậu.

[Rốt cuộc phố Cái Bang là cái gì vậy?]

Sao cái tên này nghe không giống một tòa nhà gì hết.

[Phố Cái Bang là phần thưởng ẩn trong tổng phần thưởng! Là phần thưởng duy nhất trong toàn bộ phần thưởng chứ không phải tòa nhà.]

Tiểu Kim chỉ Hồ Trân Trân hình vẽ dấu chấm hỏi mà cô đã quay trúng.

Sau khi nó công bố phần thưởng ẩn, hình vẽ dấu chấm hỏi mờ dần đi, thay vào đó là cảnh đường phố đô thị.

Trên tấm hình, có những nghệ sĩ violin bán nghệ bên đường, có những người vô gia cư ngủ trên ghế dựa, có người ăn xin giả vờ bị gãy chân, còn có những ông bà cụ đang lục thùng rác.

Một tấm hình có thể chứa đến hàng trăm người.

“...”

Tên là phố Cái Bang, kết quả thật sự là Cái Bang.

Hồ Trân Trân vuốt trán, [Phần thưởng này có tác dụng gì vậy, muốn tao góp một khoản tiền để làm từ thiện sao?]

Tiểu Kim vỗ ngực, bảo đảm với Hồ Trân Trân.

[Đây chính là phần thưởng ẩn, siêu lợi hại!]

[Bây giờ ký chủ đã có thế lực riêng rồi, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ lợi hại sao!]

Ánh mắt của Hồ Trân Trân mơ màng, trả lời qua loa: [Lợi hại, tao rất thích.]

Phản ứng này của cô rõ ràng là không có hứng thú.

Tiểu Kim vò đầu, cố gắng muốn chứng minh phần thưởng ẩn thực sự xứng với số tiền bỏ ra.

[Người trong đó đều gắn liền với phố Cái Bang, bây giờ đều thuộc về ngài, ngài chỉ cần trả một số tiền nhỏ, rồi phố Cái Bang sẽ làm việc cho ngài!]

Chuyện này nghe có vẻ thú vị đó.

Cuối cùng thì Hồ Trân Trân cũng thấy hứng thú, xem kỹ phần giới thiệu phía sau tấm hình.

[Nói cách khác, thì bây giờ tao là bang chủ của phố Cái Bang sao? ]

[Đúng vậy], thấy cô cuối cùng cũng có hứng thú với phần thưởng ẩn giấu, Tiểu Kim chớp lấy cơ hội để chào hàng, [Có rất nhiều nhân vật lợi hại ẩn náu bên trong phố Cái Bang, ký chủ có thể huấn luyện họ, sau đó để họ làm việc cho ngài.]

Cuối cùng Hồ Trân Trân cũng phải đối mặt với người ăn xin ở Thành phố Cái Bang.

Nếu sử dụng tốt, đây thực sự có thể là một trợ thủ đắc lực.

[Tao phải huấn luyện như thế nào?]

Hồ Trân Trân hoàn toàn có hứng thú, lật tấm hình qua nghiên cứu cẩn thận nó.

[Chuyện này ký chủ phải tự tìm hiểu], Tiểu Kim sợ Hồ Trân Trân không hài lòng, cố ý nói thêm, [Khi nhìn thấy bất kỳ thành viên nào của phố Cái Bang, ký chủ có thể nhờ Tiểu Kim giúp đỡ kiểm tra tài năng của thành viên đó!]

Hồ Trân Trân dường như đã đoán ra được điều gì đó.

Đợi có thời gian, cô sẽ đích thân đi một vòng khu phố đó để tìm hiểu hết.

Sau khi đã rút thăm trúng thưởng, Hồ Trân Trân dứt khoát dùng luôn hai cơ hội còn lại.

Có điều vận may của con người không phải lúc nào cũng tốt như vậy.

Sau hai lần rút thăm tiếp theo, Hồ Trân Trân chỉ rút được một tòa nhà đang xây dở và một chiếc xe RV* từ thiện.

* Xe nhà di động hay còn gọi là xe mobihome, motor home hoặc xe RV (Recreational Vehicle). Đúng như tên gọi, nó được thiết kế giống hệt như một ngôi nhà di động, có phòng khách, phòng ngủ, khu bếp, phòng tắm, các tiện ích giải trí… Ngoài ra, còn được trang bị bạt che thông minh, điện, nước, nhà vệ sinh và bếp lý tưởng cho những buổi dã ngoại.

* Xe nhà di động hay còn gọi là xe mobihome, motor home hoặc xe RV (Recreational Vehicle). Đúng như tên gọi, nó được thiết kế giống hệt như một ngôi nhà di động, có phòng khách, phòng ngủ, khu bếp, phòng tắm, các tiện ích giải trí… Ngoài ra, còn được trang bị bạt che thông minh, điện, nước, nhà vệ sinh và bếp lý tưởng cho những buổi dã ngoại.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra chiếc xe nhà di động này có thể làm được gì, thì vạt áo đã bị Giang Thầm kéo mạnh.

Hồ Trân Trân cúi đầu xuống, phát hiện vẻ mặt lo lắng của Giang Thầm.

“Sao vậy Tiểu Thầm?”

Giang Thầm là một đứa trẻ mỗi khi chơi đồ chơi thì rất tập trung, thông thường vào những lúc như thế này, tâm trí của cậu nhóc này đều đặt hết lên món đồ chơi, Hồ Trân Trân không để ý cậu nhiều, nên tất nhiên cũng không phát hiện hôm nay cậu có gì đó bất thường.

Giang Thầm đã nhìn trộm Trần Khai một hồi lâu rồi.

Cho đến khi vừa nãy Trần Khai đi ra ngoài nghe điện thoại, cậu mới lập tức đứng lên, kéo vạt áo của Hồ Trân Trân.

“Mẹ, chú Trần.”

Nên nói sao nhỉ?