Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 80




Giang Thầm đang sắp xếp lại từ ngữ ở trong đầu, càng nghĩ càng không biết nên nói như thế nào, gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.

Lúc còn nhỏ, Giang Thầm thường xuyên bị Giang Hoa bỏ ở nhà họ hàng, không ai tình nguyện nói chuyện với cậu cả, vả lại cậu là một đứa trẻ hướng nội, nên càng ít có cơ hội để nói chuyện.

Chuyện này chắc chắn đã tạo ảnh hưởng đến Giang Thầm.

Cậu ít nói, khả năng tổ chức từ ngữ cũng kém hơn so với những đứa trẻ khác.

Lúc càng lo lắng, thì càng không biết nên nói gì.

Hồ Trân Trân cũng nhìn thấy khuyết điểm này của Giang Thầm, có điều khi đứa trẻ lớn lên một cách tự nhiên, tập luyện rồi, vấn đề nhỏ này sẽ tự nhiên biến mất, cố tình sửa lại có thể khiến cho Giang Thầm thêm tự ti.

Thấy Giang Thầm đang lo lắng, cô vỗ nhẹ vào lưng Giang Thầm, “Bình tĩnh nào Tiểu Thầm, chú Trần bị làm sao vậy?”

Được Hồ Trân Trân trấn an, suy nghĩ của Giang Thầm bỗng chốc rõ ràng.

“Chú Trần có bí mật.”

“Bí mật?” Hồ Trân Trân bật cười, “Con phát hiện bí mật của chú Trần à? Tiểu Thầm của mẹ thật giỏi.”

Thái độ này rõ ràng là không coi bí mật mà Giang Thầm nói là chuyện lớn.

Dù sao trong thế giới của trẻ con, có rất nhiều chuyện có thể được gọi là bí mật.

Khuôn mặt nhỏ của Giang Thầm nghiêm túc nói: “Là thật đó ạ, chú Trần rất buồn, chú Lưu cũng không vui.”

Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Hồ Trân Trân cũng trở nên nghiêm túc theo.

“Tiểu Thầm, người lớn cũng sẽ có những lúc đau lòng, lần sau nếu nhìn thấy chú Trần đau lòng, thì Tiểu Thầm hãy hái một đóa hoa trong vườn tặng cho chú được không? Nhận được sự quan tâm của Tiểu Thầm, chú Trần sẽ vui lên nhiều đó.”

Giang Thầm gật đầu, nhớ kỹ lời Hồ Trân Trân nói.

“Con có thể hái những bông hoa nhỏ màu trắng của mẹ được không?”

Cái cậu nói chính là những bông hoa trà màu trắng mà Hồ Trân Trân mới trồng, khi hoa nở hương thơm ngào ngạt chứ không nồng nặc nên Giang Thầm rất thích.

“Được chứ”, Hồ Trân Trân tìm một cây kéo cùn dành cho con nít từ kho dụng cụ đưa cho cậu, “Có điều con không thể hái hết toàn bộ hoa của mẹ, còn nữa phải cẩn thận, không được để bị thương.”

Giang Thầm tươi cười nhìn cô, “Dạ! Con sẽ tặng cho chú Trần một bó hoa lớn nhất, với tặng cho chú Lưu một bó thơm nhất!”

“Được, mẹ chọn cùng con được không?”

Giang Thầm càng vui vẻ hơn, nắm tay cô chạy vào trong vườn hoa.

Sân biệt thự rộng một trăm mét vuông, một nửa để trồng hoa, còn một nửa còn lại thì lát đá làm sân vận động, để cho Giang Thầm chơi.

Tuy nói là hái cùng nhau, nhưng ánh nắng chói chang như vậy, Hồ Trân Trân chỉ cầm dù đứng bên cạnh Giang Thầm.

Không lâu sau thì Trần Khai đã quay lại, vẫn như lúc trước, trông chừng xung quanh Hồ Trân Trân, đợi cô sắp xếp bất cứ lúc nào.

Bình thường Hồ Trân Trân sẽ không đặc biệt quan sát hắn.

Hôm nay Giang Thầm nhắc tới Trần Khai rất buồn, Hồ Trân Trân mới để ý.

Không nhìn thấy thì không biết, vừa nhìn thấy trong lòng Hồ Trân Trân lập tức giật mình.

Rõ ràng trước mặt Trần Khai một màu xanh đen, vẻ mặt kiềm nén, ngay cả mái tóc ngày trước được chỉnh sửa rất gọn gàng, nhưng hôm nay mọi thứ đều không ổn, dù nhìn thế nào đi nữa cũng có vẻ như không ổn.

Thật sự đã xảy ra chuyện sao?

Hồ Trân Trân muốn hỏi.

Giang Thầm đi trước cô một bước, ôm một bó hoa trà đang nở rộ, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Khai.

“Chú Trần, tặng hoa cho chú ạ.”

Trần Khai theo thói quen cúi xuống, nhận lấy bó hoa, vẻ mặt tươi cười, “Cảm ơn cậu chủ Tiểu Thầm, không tặng mẹ cháu một đóa sao?”

Giang Thầm lắc đầu, “Đến khi mẹ đau lòng, Tiểu Thầm sẽ tặng hoa cho mẹ.”

Bó hoa trong tay Trần Khai bỗng trở nên nặng nề hơn, lúc này hắn mới hiểu tại sao Giang Thầm tặng hoa cho hắn.

Cảm xúc là cái gì đó rất khó kiềm chế, mặc dù người lớn rất giỏi che giấu, nhưng cũng sẽ có lúc không thể kìm nén được.

Trần Khai lấy tay che mắt lại, nói: “Xin lỗi, cảm xúc của tôi đã ảnh hưởng đến công việc.”

“Không có gì phải xin lỗi cả.”, Hồ Trân Trân ngắt lời hắn, “Cái anh nên nói bây giờ là rốt cuộc đã có chuyện gì.”

Cô đi vào bóng râm giữa hiên nhà, nghiêm túc nhìn Trần Khai, “Có cần tôi giúp gì không?”

Trần Khai vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, chỉ khi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy bà chủ.

Việc này cũng đủ để Hồ Trân Trân thấy rõ hốc mắt của hắn đỏ bừng.

Có điều câu trả lời của Trần Khai là từ chối, “Rất xin lỗi đã làm ngài và cậu chủ lo lắng, tôi sẽ điều chỉnh lại trạng thái của mình sớm nhất có thể.”

Vừa nói xong, Trần Khai hơi lúng túng quay người lại, “Xin cho tôi nghỉ nửa ngày, thật xin lỗi.”

“…… Được.”

Sau khi Hồ Trân Trân đồng ý, Trần Khai sải bước về phía trước, đi thẳng đến cửa lớn, gần như bỏ chạy.

Cô cúi đầu, nhìn Giang Thần.

“Tiểu Thầm, xem ra chú Trần thật sự rất đau lòng.”

Bị cảm xúc của Trần Khai ảnh hưởng, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thầm cũng trở nên lo âu theo.

“Chú Trần buồn, chú Lưu cũng đau lòng.”

Trong tay cậu vẫn còn cầm một bông hoa, tặng cho người chưa đến, đó là cho Lưu An.

“Mẹ, mẹ có muốn tặng bông hoa này cho chú Lưu không?”

Giang Thầm sợ chú Lưu sẽ khóc lóc rời đi giống như chú Trần.

Hồ Trân Trân cũng không ngờ cảm xúc của Trần Khai sẽ mãnh liệt như vậy, cô cau mày, rồi suy nghĩ một lúc.

Nhìn dáng vẻ này của Trần Khai, những chuyện hắn gặp phải chỉ có lớn chứ không nhỏ.

Dựa theo nguyên tắc bất thành văn trong giao tiếp giữa các cá nhân của người lớn, gặp phải điều gì đó mà người khác không muốn nói, luôn phải dành cho đối phương không gian riêng.

Nhưng dù sao Hồ Trân Trân cũng cảm thấy, nếu cô không giúp Trần Khai, thì có lẽ cô sẽ không giữ được người quản gia vừa chu đáo vừa hữu ích của mình nữa.

Ở chung với nhóm người này lâu như vậy, dù là Trần Khai hay Lưu An, Hồ Trân Trân cũng đã quen rồi.

Bình thường đều là họ chăm sóc cô, bây giờ có lẽ đã đến lúc bà chủ cô chăm sóc lại họ.