Xuyên Thành Bạn Học Của Ba Mẹ

Chương 10: Nụ hôn bất ngờ




Đứng trước mặt Thầy Vương, Tần Sở như cún con cụp đuôi xuống không dám ho he lời nào. Rõ ràng trong tương lai người anh chọc nhiều nhất là Thầy Vương, người hộc máu nhiều nhất* cũng là Thầy Vương.

*Ý chỉ bị chọc tức muốn hộc máu miệng.

Tần Sở cúi đầu làm như bản thân đã biết lỗi, công thêm combo dáng vẻ thư sinh yếu đuối thật sự khiến ai cũng thấy thương.

Tần Ca lướt mắt ngang qua nhìn thằng bạn cùng lớp, rõ ràng khi đứng trước mặt anh thù Tần Sở nó hùng hổ lắm còn bây giờ có người thứ ba lại quay trở về dạng bị bắt nạt thế này.

“Ai trong hai đứa khơi nguồn trước?” Thầy Vương ngả lưng ra ghế tựa tay cầm thước dài gõ gõ vào tay để thị uy.

Thế nhưng chẳng đứa nào dám mở mồm, hai đứa đều đợi đối phương nhận lỗi vào người để bản thân thoát tội. Tần Sở vốn có thể đứng lên nhận lỗi về mình như những gì anh đã từng làm nhưng anh lại nhớ tới lời bà dặn phải thật khiêm tốn, tốt nhất là tàng hình luôn nên lần này anh muốn trao lại huy chương dũng cảm cho ba mình. Tần Ca cũng là người thấu tình đạt lý, chuyện anh không làm thì tuyệt đối không nhận, người khơi nguồn chính là Tần Sở thì Tần Sở phải nhận. Dù là đại ca trong trường nhưng anh không ngu ngốc đến mức nhận hết tội vào người.

( Ủa thế rồi ai muốn nhận lỗi về mình đây?)

Thầy Vương nhìn dáng vẻ yếu đuối của Tần Sở “Có phải là Tần Hảo đánh em không?”

Chưa để Tần Sở mở miệng nói thì Tần Ca đã vội vàng lên tiếng trước, dường như anh sợ rằng Tần Sở sẽ nói sai ý muốn của mình nê phải nhanh miệng nói trước “Nó chép bài của em nên em đánh nó.”

“Có đúng thế không?” Thầy Vương vẫn muốn cho Tần Sở một nối thoát.

Tần Sở giả bộ yếu đuối “Dạ là em làm ạ, em nhận hết ạ.” Anh còn thêm sịt soạt mũi giống như bản thân đang khóc.

“Nó giả bộ đó Thầy Vương...!!!”



Nhận thấy sự sợ hãi của Tần Sở Thầy Vương cũng phân xử theo lý trí của mình “Tần Sở em về lớp trước đi còn Tần Hảo em viết cho tôi bản kiểm điểm 3000 chữ nộp cho tôi vào buổi trưa nay.”

“Nhưng rõ ràng là nó...”

Tần Sở bỗng xen vào cướp đi lời thoại của Tần Ca “Thưa thầy Vương em biết bản thân em học kém lần này sẽ là lần cuối cùng của em, em sẽ học chăm chỉ hơn như vậy sẽ không chép bài của bạn học khác nữa.”

Có chắc là sẽ không chép bài của người khác nữa không? Tần Ca liếc nhìn khinh bỉ Tần Sở đang diễn kịch trước mặt mình.

Thầy Vương có vẻ đồng cảm với cậu học trò yếu đuối trước mắt, ông đứng dậy vỗ vai động viên còn dặn dò một vài chuyện. Còn chuyện mà Tần Sở coi cóp bài thì không đề cập đến.

Đúng là con của diễn viên có khác nên làm diễn viên thì đúng hơn, còn muốn làm phi công thì có vẻ hơi khó...

....

Cả hai bước ra khỏi phòng hành chính Tần Ca không thèm chú ý tới hình tượng muốn tẩn Tần Sở một trận cho bõ tức, thế nhưng Tần Sở cũng đã luyện được skill* thượng thừa né rất chuẩn, rất nhanh. Đây cũng không phải lần đầu ba anh ráng trưởng cho anh.

*Skill: Kỹ năng

“Ba...đây là trước cửa phòng hành chính đấy Thầy Vương vẫn còn trong kia, chẳng lẽ ba muốn bị Thầy Vương trách mắng nữa à?”

Tần Ca gật đầu như hiểu vấn đế. Thấy ba mình cũng hiểu ý rồi nên Tần Sở bắt đầu khuyên giải, tâm sự.

Anh định khoác vai ba nhưng ba anh đã vội hất tay ra không cho anh chút mặt mũi. Với một chú chó con như anh thì chẳng có vấn đề gì to tát, ba không cho khoác vai bá cổ thì thôi làm gì bằng. “Ba cũng đánh giá con cao quá cơ, con học chung lớp với ba thì ba cũng hiểu rõ con học thế nào mà. Thế nên ba con ta nên lương tựa vào nhau và sống chứ.” Nói xong anh còn nhích nhích đôi lông mày.

Thấy Tần Sở nói cũng có lý, anh học dốt nó cũng học dốt vậy mà trong giờ kiểm tra anh còn muốn lương tựa vào nó. Đột nhiên lúc này anh cảm thấy mình như tên đần, biết thế lúc đó bản thân anh nên tìm kiếm đội tượng khác từ đầu.



Thế nhưng anh vẫn mặt lạnh tanh nói “Tao không phải ba mày thế nên chuyện mày gây rắc rối cho tao thì tao không bỏ qua đâu. Cuối ngày ra gặp tao, Tiền Lăng sẽ thông báo cho mày địa chỉ.”

“Ayzza... Ba....” Chưa để Tần Ca kịp phản ưng thì Tần Sở đã hôn chụp một cái vào má Tần Ca. “Ba con yêu ba nhiều nhiều “ Nói xong thì anh chạy đi trước, không quên bắn trái tim đùng đùng về hướng tặng ba.

“Thằng này nó bị điên à?” Anh lau đi những gì đọng lại trên má, Tần Ca nắm chặt lấy tay mà nghiến “Tao mà có thằng con như mày thì tao thà thành thái giám còn hơn.”

( Tần Ca thật biết đùa... )

....

Đang chạy đi thì đột nhiên có một bàn tay kéo anh vào một phòng học, đó là Thẩm Tuấn Hào.

“Sao em lại hôn hắn?”

Thằng này bị điên à, tao hôn ba tao thì có liên quan gì đến mày.

Không thấy Tần Sở trả lời Thẩm Tuấn Hào nắm chặt lấy cổ tay của anh, các mạch máu bị tắc lại làm đôi tay bị tê liệt. Tần Sở đẩy hắn ta một cách mạnh bạo lúc này các mạch máu trong đôi bàn tay mới có thể lưu thông mượt mà.

“Thằng điên này mày bị điên à kéo tao vào đây làm cái gì?”

“Thằng điên?” Thẩm Tuấn Hào ngạc nhiên hỏi lại, dù tai nghe mắt thấy nhưng anh không tin người trước mắt lại có thể thốt ra được hai từ đó. “Để thằng điên này cho em biết thế nào là điên thực sự.”

Chưa hiểu chuyện gì thì Tần Sở bị Thẩm Tuấn Hào ấn vào tường hôn tới tấp trên gương mặt hoảng hốt....(hoizzz chuyện gì tới cùng sẽ tới)