Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 46: Quả Nhiên Là Chủ Nghĩa Tư Bản!




Editor: Xong chương này thì người ấy sẽ xuất hiện! Rất đáng mong chờ!

***

Tay cầm khăn giấy của Tạ Ninh cứng đờ.

Nước rơi vào vị trí đặc thù trên người Cố Hành Chu.

Tạ Ninh giả vờ trấn định nói, "Anh đi thay quần đi."

Cố Hành Chu ngồi yên không nhúc nhích, "Em không muốn lau cho anh sao?"

Lau á?

Không thể lau được, không có cách nào lau được!

Tạ Ninh đem giấy bỏ vào tay Cố Hành Chu nói, "Anh tự lau đi."

Vừa nãy hôn môi cùng Cố Hành Chu, nữ sĩ Phương Uyển đột nhiên đi vào, giờ Tạ Ninh đối với Cố Hành Chu vô cùng cảnh giác.

Thấy đối phương sợ hãi như thỏ con bị doạ, Cố Hành Chu cũng không chọc cậu nữa, duỗi tay xoa xoa tóc Tạ Ninh, đứng dậy đi thay quần áo.

Ôn tập đến tận ba bốn giờ chiều, hai người cũng chỉ mới ôn được có đại khái một môn.

Tạ Ninh thu thập mọi thứ, tính toán xuống lầu về nhà.

Cố Hành Chu cầm cặp xách của cậu nói: "Anh đưa em về."

Hai người đều muổn ở cạnh đối phương thêm chốc lát, Tạ Ninh cũng không cự tuyệt.

Khi cậu vừa xuống lầu thì thấy Phương Uyển đang xem phim ở phòng khách. Thấy bạn học nhỏ phải đi, Phương Uyển cũng đứng lên nói: "Con về nhà hả, không ở lại ăn bữa cơm sao?"

Phương Uyển đối với Tạ Ninh cực kỳ nhiệt tình thân thiết.

"Không ạ, hôm nay quấy rầy dì rồi."

"Không quấy rầy, không quấy rầy, thường tới chơi."

Phương Uyển nhìn Tạ Ninh rời đi còn có chút mất mát. Cố Phong còn chưa trở về, cũng chưa được nhìn thấy.

Đón người đến như nào thì đưa người về như thế.

Cố Hành Chu đưa Tạ Ninh đến cửa nhà, nhìn cậu vào nhà mới lên xe rời đi.

Vừa quay về nhà đã nhìn thấy nữ sĩ Phương uyển đứng ở huyền quan, trên mặt giống như viết mẹ có một bụng câu hỏi cần hỏi.

Nhìn thấy con trai cao hơn mình tận một cái đầu, Phương Uyển dùng ngữ khí khẳng định hỏi, "Bạn học nhỏ kia là bạn trai con đi."

Cố Hành Chu không phủ nhận, "Vâng."

Nghe được cậu trả lời Phương Uyển không ngạc nhiên chút nào. Cố Hành Chu từ nhỏ liền không thích chơi cùng Omega. Đột nhiên lại xuất hiện một người, còn đưa về nhà chơi. Đánh chết cô cũng không tin nếu nói đây không phải là bạn trai.

Phương Uyển rất vừa lòng nói, "Lớn lên không tồi, rất lễ phép."

"Mẹ." Cố Hành chu đột nhiên nghiêm túc nhìn Phương Uyển.

"Làm sao vậy?"

"Con muốn thi đại học xong thì liền cùng Tạ Ninh đính hôn."

Phương Uyển đang tính chuẩn bị quay về phòng khác tiếp tục xem phim cẩu huyết thì bước đi cứng đờ, ngữ khí không đồng ý, "Không được, quá nhanh."

Đối phương là Omega, trong đời vốn đã ít lựa chọn hơn Alpha. Thi đại học xong liền đính hôn, đối phương về sau thậm chí còn không thể khám phá thứ mới hay có những kết giao khác. Hơn nữa giống như bị khoá lại. Hiện tại khi còn thích thì nói lời nghe đơn giản, nhưng ai biết tương lai sẽ ra sao?

Lỡ sau này không thích nữa thì làm sao bây giờ?

Apha đương nhiên có thể coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Rốt cuộc ở trong xã hội này, bọn họ cũng không tổn thất gì cả.

Sinh ra trong gia đình thượng lưu, càng có gia thế giàu có thì mối quan hệ càng loạn. Nếu nhìn kỹ thì chỉ ô uế mắt mà thôi.

Phương Uyển cùng rất nhiều phu nhân nhà giàu đi đánh bài, nghe nhiều biết nhiều, không những có thê thiếp mà đùng một cái lại xuất hiện thêm một đứa con rơi.

Phương Uyển đối với việc này vô cùng chán ghét. Cho nên khi kết hôn với Cố Phong đã đưa ra hiệp ước. Nếu dám lừa dối cô thì sẽ tự động tay trắng cút ra khỏi nhà.

Cũng còn may cô tìm được một nam nhân tốt, suốt mười mấy năm vẫn yêu thương cô như ngày đầu. Mỗi lần nói về chồng với bạn bè, không có người vợ nào không hâm mộ cô.

Rốt cuộc Cố Phong còn tránh được thời thì mập ra tuổi trung niên.

Cố Hành Chu: "Mẹ, con nghiêm túc."

Phương Uyển: "Mẹ cũng nghiêm túc."

Cô rất thích diện mạo cùng thái độ ngoan ngoãn, lễ phép của cậu nhóc kia. Nhưng nói qua nói lại thì đây cũng là một sự kiện lớn của mỗi người. Cô có thể không để ý gia cảnh đối phương nhưng dù sao cũng là bạn trai của con mình, cô phải đảm bảo không có sơ sót gì trong tương lai mới đợc.

"Con mới bao lớn? Cậu bé mới bao lớn? Hiện tại đã nói đến chuyện đính hôn là quá sớm. Đợi vài năm nữa lại nói."

"Không được."

Cố Hành Chu quả quyết trả lời, từ nhỏ anh chưa từng có một thứ gì mà mình cực kỳ thích. Nhưng anh thích Tạ Ninh, so với quá khứ thì thích hơn bất kỳ thứ gì, bất kỳ ai. Anh thấy Tạ Ninh chỗ nào cũng tốt nên sợ mất đi cậu.

Anh đương nhiên hiểu được những gì mẹ nói, cô sợ anh làm lỡ lầm con người ta.

Nhưng Cố Hành Chu biết rõ rằng anh sẽ không. Đời này anh cũng chỉ cần một mình Tạ Ninh. Nếu anh muốn chơi thì lúc trước nhiều người đến tìm anh nhứ thế anh cũng đã không cần từ chối, cũng chưa từng bị cám dỗ. Nếu muốn chơi thì đã sớm chơi rồi.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Hành Chu làm gì cũng đều nói một là một, đối với sự tình gì cũng là bộ dạng nắm chắc trong tay.

Với ưu tính là Alpha cấp cao, có thể nói là sinh ra đã đứng ở đỉnh kim tự tháp.

Cho đến khi gặp Tạ Ninh anh mới có suy nghĩ quan tâm tâm tình của đối phương, thậm chí còn phải suy nghĩ về những gì sẽ nói hay sẽ làm trước mặt đối phương.

Anh muốn đem người lưu lại bên mình, nhưng cũng sợ người bị hành vi của mình doạ sợ. Cũng sợ đối phương không thích mình, cảm thấy mình phiền chán.

Hết thảy như thế, mười mấy năm nhân sinh căn bản là không tồn tại. Trừ bỏ Tạ Ninh, tương lai sẽ không bao giờ có người khác khiến anh như thế.

Anh biết Tạ Ninh về sau sẽ mở rộng vòng kết giao, cũng biết người và sự vật sẽ thay đổi. Nhưng chính vì như thế mới khiến người luôn tự tin như anh cảm thấy không nắm chắc.

Với những sự việc liên quan đến Tạ Ninh thì anh luôn không thể chắc chắn, sự tự tin của anh trôi tụt về nơi đâu. Khi nghĩ đến cảnh mất đi cậu, Cố Hành Chu cảm thấy hụt hẫng tột độ.

"Mẹ, con đã thành niên, cậu ấy cũng vậy, đều không phải là trẻ con nữa. Chúng con biết mình đang làm gì."

Phương uyển nói: "Không được, quá sớm."

Cố Hành Chu: "Không, trễ rồi. Mẹ với ba không phải cũng đính hôn vào thời điểm này sao?"

Phương Uyển: "..."

Lúc này huyền quan truyền đến âm thanh mở cửa, Cố Phong từ công ty trở về, hắn cảm giác được có mùi nguy hiểm trong phòng khách.

Nhưng mà mùi này không chỉ dừng lại ở hai người trong phòng khác mà còn hướng thẳng tới chỗ hắn.

Phương Uyển: "Cố Phong!"

Động tác Cố Phong dừng một chút, tiếp đó thay giày xong liền đi vào phòng khách.

Nhìn bộ dáng tức giận của vợ mình, hắn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh đi mà quản con trai anh. Omega nhà người ta mới mười tám mà con trai anh một hai đòi đính hôn. Nói còn không nghe, em đã nói tính tình nó từ nhỏ đã xấu không chịu được. Cả hai người đều xấu tính và cứng đầu!"

Cố Phong: "..."

Cố Hành Chu: "..."

Cố Phong nhìn con trai, "Thật sao?"

Cố Hành Chu gật đầu: "Đúng vậy."

"Con chắc chứ?"

"Dạ, chắc ạ."

Cố Phong vỗ vai Cố Hành Chu nói, "Nhớ rõ hỏi ý kiến đối phương đó."

Phương Uyển vừa nghe thì thấy có gì đó sai sai, "Anh chỉ nói có hai câu thế thôi hả?"

Cố Phong kéo người ngồi xuống trấn an, "Không phải ở độ tuổi khi anh bằng con cũng đã nhận định em sao? Con giống cha là nhà có phúc. Lại nói từ nhỏ Cố Hành Chu đã được em dạy bảo. Con cũng không phải đứa trẻ vô trách nhiệm hay dám làm không dám nhận."

Phương Uyển: "Anh đừng tưởng khen em vài câu thì em sẽ đồng ý."

Cố Phong: "..."

Phương Uyển: "Anh cũng biết là em dạy tốt, vậy thì mọi thứ do em quyết, còn cần nói gì nữa?"

Cố Phong: "..."

Cố Phong bại trận, rời khỏi hiện trường lên thay quần áo.

Phòng khách lại lâm vào thế giằng co.

Phương Uyển cũng nhìn ra được Cố Hành Chu là vô cùng thích bạn học nhỏ đến nhà hôm nay. Bằng không thì cũng sẽ không nói ra là thi đại học xong liền đính hôn.

Nhưng dù cho có thích thế nào thì đối với tương lai cũng cần chịu trách nhiệm. Đính hôn không phải là trò đùa, há miệng nói ra đơn giản như thế.

"Hành chu, con suy nghĩ lại đi."

"Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi. Đời này chỉ cần cậu ấy."

Từ ngày Tạ Ninh đồng ý làm bạn trai đến giờ, Cố Hành Chu đã lên kế hoạch cho tương lai.

"Chỉ chờ thêm vài năm thôi, không phải con sợ người sẽ chạy mất nên mới lo lắng như vậy?"

Tưởng rằng câu nói này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng nhưng ai ngờ Cố Hành chu rất thoải mái thừa nhận, "Đúng, con sợ cậu ấy chạy mất."

Phương Uyển vẫn là không đồng ý, Cố Hành Chu đành dùng ra con át chủ bài cuối cùng, "Con có thể cảm nhận được pheromone của cậu ấy."

Anh chỉ thích Tạ Ninh bởi vì cậu là Tạ Ninh, không có quan hệ với pheromone, cho nên lúc nãy Phương Uyển không đồng ý cũng chưa nói ra. Nhưng vì mẹ cố chấp không chịu nhượng bộ nên mới phải dùng con át chủ bài này ra nói.

Anh và Tạ Ninh là duyên trời tác hợp.

Quả nhiên Phương uyển vừa nghe những lời Cố Hành Chu nói thì ngây ngẩn cả người.

Gương mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy kinh ngạc, "Con có thể cảm nhận được pheromone của cậu ấy, thật?"

Cố Hành Chu: "Thật sự."

Phương Uyển: "Con không phải muốn mẹ đồng ý cho đính hôn mà đem sự tình gạt mẹ chứ?"

Cố Hành Chu lắc đầu, "Con sẽ không nói dối những việc liên quan đến Tạ Ninh."

Phương Uyển nhất thời không nói nên lời, cô hiểu rõ con trai mình, xác thật sẽ không lấy chuyện quan trọng ra đùa giỡn.

Không biết sao nghe đến việc Cố Hành Chu có thể cảm nhận được pheromone của đối phương thì chóp mũi Phương Uyển đau xót, hốc mắt cũng đỏ theo.

Cố Hành Chu nhìn thấy thì tiến đến bên cạnh cô, ôm lấy bờ vai mẹ mình.

Cảm xúc của Phương Uyển nhất thời có chút kích động. Bởi vì từ nhỏ Cố Hành Chu đã bị chẩn đoán có chướng ngại pheromone. Là mẹ, trong lòng luôn thấy có lỗi với con mình.

Không sinh được đứa con với thân thể khoẻ mạnh hoàn hảo.

Trong xã hội này, làm Alpha mà không thể cảm nhận được pheromone là một sự tình thống khổ. Khi còn nhỏ bởi vì chứng bệnh này nên không cảm nhận được pheromone của cha mẹ, nên đứa nhỏ thường xuyên bị bất an.

Lúc đó Phương Uyển có biết bao đau lòng, cũng chính vì lẽ đó mà Cố Phong cùng cô kiên quyết không sinh đứa thứ hai, đem toàn bộ yêu thương đều dành cho Cố Hành Chu.

Nghĩ về lần đầu tiên Cố Hành chu hỏi cô phermone là cái gì khi còn nhỏ. Phương Uyển không đành lòng nói nhưng là ba, Cố Phong nói cần phải cho con trai biết và đối mặt với sự thật.

Phương Uyển tự trách khiến người làm chồng như Cố Phong chịu không nổi. Đứa trẻ bị khiếm khuyết cũng không phải lỗi do cô.

"Không có ai sinh ra trên đời này mà hoàn hảo cả."

Về sau nhờ Cố Phong tâm sự khai thông nên Phương Uyển mới dần quên đi.

Nhìn thấy mẹ rơi nước mắt, Cố Hành chu cầm khăn giấy lau cho cô.

Cuối cùng phương Uyển suy nghĩ một lúc lâu nói: "Vậy đính hôn đi. Đứa bé kia mẹ nhìn thấy khá tốt. Nếu con nắm chắc thì cứ làm, bằng không thì sau này lại bị người khác giành đi."

Phương Uyển thay đổi suy nghĩ, đối với sự tình này, cứ cho là bọn họ ích kỷ.

Cố gia làm việc thiện không ít, cũng đầu tư xây dựng nhiều trường tiểu học cùng đại học ở những nơi khó khăn. Phương Uyển muốn làm thêm nhiều việc tốt để hy vọng tương lai của con trai cùng Tạ Ninh có thể lâu dài.

Sự tình dàn xếp ổn thoả, Phương Uyển cũng bình phục cảm xúc.

Càng nghĩ càng vui vẻ, nhà cô đây là nhặt được bảo bối.

Hôm nay lúc nói chuyện phiếm cùng Tạ Ninh đã thấy cậu lớn lên dễ nhìn, tính cách tốt lại lễ phép.

Những suy nghĩ lo lắng trong lòng liền hoá hư không.

Trong kỳ nghỉ này, Cố Hành Chu cứ cách hai ngày lại đến Tạ gia đón Tạ Ninh qua học tập.

Cũng tự nhiên đem ý tưởng đính hôn này nói ra.

Mặc dù anh thuyết phục người trong nhà trước, nhưng cũng chỉ vì lót sẵn đường, Tạ Ninh đồng ý hay không đồng ý thì cũng tuỳ vào cậu ấy quyết.

Tạ Ninh nghe xong xác thực có chút ngoài ý muốn: "Có phải nhanh quá không?"

Nói rồi còn cúi đầu sờ sờ tay mình, nhưng hai người cũng hôn nhau rồi, Tạ Ninh nghĩ mình cũng nên phụ trách với người ta.

Đính hôn trừ bỏ hơi nhanh một chút cũng không có gì không tốt. Lúc trước cậu cũng từng nghĩ muốn sống cùng Cố Hành Chu cả đời.

Rốt cuộc Tạ Ninh chưa bao giờ tưởng tượng đến việcgặp ai đó giống Cố Hành Chu mà khiến cậu tình nguyện hôn môi như này.

Nhưng nghĩ Cố Hành Chu về sau nếu cũng giống vậy đi hôn người khác, Tạ Ninh cảm thấy trong lòng bứt rứt.

Sau đó nâng mắt nhìn Alpha. Lớn lên đẹp, là soái ca. Học tập giỏi, còn dạy tri thức giỏi. Quan trọng là đối tốt với cậu. Trừ bỏ có đôi chút háo sắc thì hình như cũng không có khuyết điểm gì.

Cố Hành Chu không quấy rầy để cậu từ từ suy nghĩ. Thuận tiện còn cầm dây tây cho cậu.

Anh cầm một quả dâu tây đỏ tươi đưa đến miệng Tạ Ninh. Mặc dù Tạ Ninh đang tự hỏi nhưng cũng không chậm trễ việc ăn uống, há mồm cắn một ngụm.

Dâu tây rất thơm ngọt.

Cố Hành Chu thấy Tạ Ninh cắn một nửa thì cầm nửa dư còn lại nuốt vào trong miệng, tiếp đó cầm lấy trái mới cho người ăn, nửa dư lại mình ăn. Cứ thế lặp lại vài lần.

Mãi đến tận quả thứ năm, Tạ Ninh dừng ăn nghi hoặc hỏi: "Anh vì cái gì mà luôn ăn phần còn dư lại thế?"

Thừa dịp tạ Ninh mở miệng nói chuyện, Cố Hành chu đem dâu đút vào, "Bọn họ đều nói dâu tây ngọt, anh thì nghĩ dâu tây bảo bối ăn rồi còn ngọt hơn."

Tạ Ninh cảm thấy không chỉ miệng ngọt mà trong lòng cũng ngọt. Cố Hành Chu bình thường sẽ không chủ động nói lời ngon tiếng ngọt mà dùng hành động thực tế. Trừ bỏ ngày thổ lộ thì từ đó về sau đa phần dùng hành động.

Nếu không phải cậu hỏi, Cố Hành Chu cũng không nói.

Nhìn Cố Hành Chu cầm dâu tây dư lại định ăn, Tạ Ninh duỗi tay giữ lấy rồi cắn một ngụm ăn luôn.

Nhà có tiền mua dâu cũng ngọt hơn bình thường, nhưng mà những quả mà Cố Hành Chu đút cho thì Tạ Ninh thấy ngọt nhất.

Nhìn thấy người đem hết phân nửa còn lại ăn hết, không chừa lại tí nào, Cố Hành Chu cười khẽ, "Còn muốn nữa không?"

Tạ Ninh: "Không ăn nữa, cho anh nếm thử nè."

Nghĩ rằng Omega cũng muốn đút mình ăn dâu tây, Cố Hành Chu định cự tuyệt. Ngay sau đó Omega liền nhào tới, hai tay ôm cổ anh, môi hồng dán lên.

Năng lực học tập của Tạ Ninh rất mạnh. Cậu bắt chước bộ dáng hôn môi lần trước của Cố hành Chu, vươn cái lưỡi thử thăm dò trong miệng đối phương.

Khó có được Omega chủ động hôn mình. Cố Hành Chu vốn tính toán để cho cậu tự do phát huy, anh chỉ hưởng thụ mà thôi.

Hành vi của Tạ Ninh có chút lớn mật nhưng kỳ thực vẫn nhút nhát và chưa quen. Đầu lưỡi vừa chạm đến răng thì liền vội thu về.

Lúc lời đi vẫn còn chưa từ bỏ cố gắng chạm nhẹ đầu lưỡi của Cố Hành Chu.

Điều này giống như là khiêu khích, nháy mắt khơi dậy lửa trong người Cố Hành Chu. Vốn dĩ định chịu đựng nhưng căn bản nhịn không được.

Vì thế lúc Tạ Ninh vừa định rời đi thì bàn tay to đè đối phương lại, đem môi dán lên lần nữa, đảo khách thành chủ.

"Thở nào."

Hôn được một lát, Cố Hành Chu dừng lại trong chốc lát cho Tạ Ninh điều chỉnh hô hấp, rồi phủ lên lần nữa.

Tạ Ninh: "..."

Đúng là chưa bao giờ quên học tập.

Nhưng mà kết cục của Tạ Ninh cũng như cũ, vẫn phải ngồi một bên thật xa thở dốc.

Cậu cũng không chịu ăn dâu tây, Cố Hành Chu đang nghĩ cách thì Tạ Ninh liền hung hăng liếc anh một cái.

Cuối cùng vẫn là Cố Hành Chu nói cùng nhau ôn tập, không chọc cậu nữa mới đem Tạ Ninh trở về trong sự nghi ngờ.

Mỗi lần Tạ Ninh tới, Phương Uyển thường sẽ đưa đồ ăn lên nhìn xem.

Càng nhìn Tạ Ninh thì càng cảm thấy vừa lòng, thấy điểm nào cũng tốt.

Lúc nghỉ giữa giờ thì cô liền tán gẫu cùng Tạ Ninh, hỏi xem cậu thích gì, giữa hai người không có chút khoảng cách xa lạ nào.

Kỳ nghỉ hè thoáng chốc qua đi, Tạ Ninh cũng được Cố Hành Chu phụ đạo cho toàn bộ những trọng điểm kiến thức ở cao trung.

Ngày khai giảng chỉ còn cách mấy ngày, mà sinh nhật Cố Hành Chu cũng chỉ còn vài ngày.

Tại Cố gia, Phương Uyển cùng Tạ Ninh hay cùng nhau nói chuyện phiếm, xem kịch. Cũng thường nói về Cố Hành Chu, trong đó bao gồm cả sinh nhật của Cố Hành Chu.

Tạ Ninh suy nghĩ đã lâu về việc tặng cái gì cho Cố Hành Chu nhưng không có manh mối.

Cố Hành Chu đi theo ba mình là Cố Phong xuất ngoại đã hai ngày, hiện tại không gặp được.

Tạ Ninh nhìn thời gian, hiện tại hơn 10 giờ tối, ở nước ngoài đang là sáng sớm.

Tạ Ninh mở WeChat,

[Tạ Ninh: Anh ơi?]

Tin nhắn vừa gửi đi chưa bao lâu thì đã nhận được trả lời.

[Cố Hành Chu: Anh đây, làm sao vậy bảo bối?]

Tạ Ninh do dự một chút, trực tiếp hỏi thì lúc tặng quà sinh nhật sẽ không còn kinh hỉ nữa, nhưng hiện tại quả thật cậu không có đầu mối.

[[Tạ Ninh: Anh thích cái gì?]

[Cố Hành Chu: Anh thích em!]

Tạ Ninh: "..."

[Tạ Ninh: Còn đồ vật thì sao?]

Cố Hành Chu vừa rời giường tắm rửa, nhìn tin nhắn di động,

[Cố Hành Chu: Không có đặc biệt thích thứ gì.]

Tạ Ninh nhìn tin nhắn có chút mất mát. Vậy rốt cuộc sinh nhật Cố Hành Chu cậu nên đưa cái gì mới tốt?

Đang tự hỏi thì có cuộc gọi video.

Tạ Ninh mặc áo ngủ, nằm trên giường với đầu tóc như ổ gà, cũng không chú ý hình tượng, duỗi tay trả lời cuộc gọi.

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Hành Chu hiện lên màn hình, mấy ngày không gặp, còn có một chút nhớ.

Omega mặc áo ngủ hình gấu nhỏ, nằm ở trên giường nhìn mình.

Cố Hành Chu tay cầm di động muốn đóng băng, nheo mắt nhìn đồng đồ trên tường. Ở trong nước hiện tại gần 11 giờ tối.

Cố Hành Chu: "Sao em còn chưa chịu đi ngủ?"

Bởi vì không nghĩ được sinh nhật đối phương nên tặng cái gì, suy nghĩ mãi không ra nên căn bản không ngủ được.

Cố Hành Chu: "Vì sao không ngủ được?"

Thanh âm lười biếng của Omega vang lên, "Em nhớ anh."

Mặc dù chỉ muốn ngăn cho Cố Hành Chu không tiếp tục hỏi thêm nhưng đó cũng là suy nghĩ thực của cậu.

Cố Hành Chu đi vài ngày, tuy rằng hai người vẫn duy trì liên hệ nhưng Tạ Ninh vẫn muốn chạm vào đối phương.

Cố Hành Chu cảm thấy miệng lưỡi khô, "Bảo bối, em lặp lại lần nữa đi."

Tạ Ninh không cảm nhận được có gì không đúng, trực tiếp nói: "Em nhớ anh."

Cố Hành Chu nhìn Omega trên màn hình, hận không thể ngay lập tức bay về gặp cậu.

"Bảo bối, anh cũng nhớ em."

Hai người hàn huyên một hồi, Cố Hành Chu thấy Tạ Ninh ngủ rồi mới ngắt điện thoại.

Lúc sau liếc mắt nhìn nửa người dưới, lại lần nữa đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau Tạ Ninh tính toán đi dạo phố, nhìn xem có thứ gì có thể mua cho Cố Hành Chu không.

Khi cậu xuống lầu thì gặp được Tạ Trường Hằng vừa về nhà, nam nhân lúc này thực mệt mỏi. Ở công ty xử lý văn kiện cả đêm, hiện tại mới trở về để nghỉ ngơi.

Tạ Trường Hằng cũng trùng hợp nhìn thấy Tạ Ninh, "Con ra ngoài sao?"

Từ lần trước Tạ Trường Hằng đi công tác trở về, không khí giữa hai cha con cũng không còn xa cách xấu hổ như trước, "Dạ, con tính ra ngoài mua vài thứ."

Tạ Trường Hằng vừa nghe, vốn dĩ muốn đi nghỉ ngơi lại lập tức xoay chuyển. Hắn chưa từng đi ra ngoài cùng Tạ Ninh, "Ba lái xe đưa con đi nhé?"

Tạ Ninh thấy hắn có chút mỏi mệt, lắc lắc đầu. Tuy rằng Tạ Trường Hằng thân hình cao lớn, thân thể nhìn mạnh mẽ nhưng thức đêm thì cần nghỉ ngơi, "Không cần đâu ba, con tự đi được, ba đang mệt mỏi không nên lái xe."

Tạ - đột nhiên bị con trai chỉ ra lỗi sai - Trường Hằng: "..."

Sau khi khuyên Tạ Trường Hằng đi nghỉ ngơi, Tạ Ninh liền đổi giày ra cửa.

Cậu bắt một chiếc taxi đến trung tâm thành phố, ở trên con phố buôn bán phồn hoa.

Thấy bên đường có một cửa hàng hoa xinh đẹp. Tạ Ninh liền nhớ tới lúc trước thổ lộ Cố Hành Chu tặng hoa cho cậu. Đến giờ cậu vẫn giữa trong phòng, tuy rằng chỉ còn lại một bông hoa còn sống.

Tạ Ninh bước chân vào cửa hàng hoa. Mấy ngày nữa Cố Hành Chu trở lại Trung Quốc, Tạ Ninh muốn đặt trước một bó hoa.

"Hoan nghênh quý khách."

Nhân viên cửa hàng thấy Tạ Ninh tiến vào liền lên đón, "Quý khách có cần hỗ trợ gì không?"

Tạ Ninh: "Tôi nhìn qua trước đã."

Nhân viên cửa hàng rất thức thời, không đi theo khách hàng. Tạ Ninh nhìn hoa, trong lúc nhất thời bị một tấm bảng dán giấy ghi chú ở trên tường hấp dẫn ánh nhìn.

Trên mặt dán không ít ghi chú cùng lời chúc phúc.

Nhân viên cửa hàng cách đó không xa thấy thì vội lại đây giải thích, "Đây là thiết kế dành cho khách hàng, những người đến mua hoa thổ lộ tình cảm của mình. Khách hàng có thể trả nhiều tiền hơn để đặt lời thổ lộ lên phía trên cùng. Ở đây có giấy cùng bút chuyên dụng."

Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn lên, công nhận là dán ở trên cao rất khác với những chỗ khác.

"Khách hàng cuối cùng đến đây đã tiêu tiền cho việc này là hai tháng trước. Anh ta mua một bó hoa tươi đi thổ lộ. Nhân viên trong tiệm ngày đó đều đi giúp anh ta thiết kế bó hoa tươi." Trên giấy chỉ viết ba chữ, "Anh thích em."

Tạ Ninh nhìn tờ giấy, càng nhìn càng quen mắt, "Người khách hàng trả phí đó có để lại tên không?"

"Có", bởi vì khiến người ta ấn tượng quá sâu sắc, thế nên nhân viên cửa hàng vẫn còn nhớ rõ, "Là Cố thiếu gia, Cố Hành Chu."

Tạ Ninh nghe xong đỏ mặt, không nghĩ tới là anh ấy.

Tạ Ninh đỏ mặt, "Vậy tôi có thể viết thêm một câu ở mặt sau của thiệp chúc mừng không?"

Trải qua một phen giải thích, nhân viên cửa hàng biết Tạ Ninh là bạn trai của Cố Hành Chu liền nhanh chóng lấy bút tới, "Đương nhiên có thể, cũng vừa lúc làm tuyên truyền cho cửa hàng."

Tạ Ninh ở trên giấy vẽ thêm trái tim tình yêu rồi viết bốn chữ, "Em cũng thích anh."

Lúc sau đặt một bó hoa rồi rời đi.

Nhưng mà vừa bước ra vài bước, liền gặp phải một tên trộm ăn trộm tiền của một thai phụ.

"Bắt ăn trộm!"

Đại não Tạ Ninh không kịp tự hỏi đã tiến lên cản lại. Vừa bắt được cánh tay tên trộm, ai ngờ ăn sức mạnh liền ném cậu trên mặt đất.

Mắt thấy người bỏ chạy, Tạ Ninh nhanh chóng bò dậy bỏ đi.

Ai ngờ ngay sau đó, tên trộm đã bị một nam nhân xuất hiện từ chỗ góc đường đá ngã nhào trên mặt đất.

Nam nhân thân hình cao lớn, quần áo là y phục cũ, vì tẩy rửa nhiều nên bạc màu, mái tóc dài tới cổ, diện mạo thanh lãnh tuấn tú.

Còn có một đôi mắt hạnh hơi trầm xuống.

Tác giả có lời muốn nói: 他来了!他到底来了!