Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 47: Tôi Hiện Tại Không Thích, Về Sau Cũng Không Thích




 
***

Tên trộm kia bị một chân đá văng, cũng bị nam nhân thình lình xuất hiện ở góc đường kia làm giật mình.

Căn bản không nghĩ tới người đi đường này sẽ cho hắn một đá.

Trong lúc nhất thời, tay cầm bóp tiền, ngã trên mặt đất trước khi đại não kịp phản ứng.

Nam nhân mặc quần áo cũ nát nhưng sạch sẽ, đôi giày vải màu trắng vì giặt nhiều nên có chút úa vàng.

Anh cất bước tiến lên, từ trên cao nhìn xuống tên trộm đang ngã trên mặt đất. Đôi mắt hạnh tràn đầy khinh thưởng, giọng nói lạnh lùng đầy từ tính nhưng dễ nghe.

"Tiền của phụ nữ mang thai mà cậu cũng trộm?"

Nói rồi dùng đôi mắt chăm chú đánh giá tên trộm.

Quần áo trên người tên trộm này đều có thương hiệu lớn, giá cả không thấp. Một đôi giày phỏng chừng cũng còn giá trị hơn cái ví tiền trong tay kia, diện mạo bình thường nhưng có thể nhìn ra là học sinh.

Nam nhân nhíu mày nói: "Cậu là học sinh nhỉ?"

Tên trộm run lên, không biết vì lý do gì mà nghe ngữ khí chất vấn của nam nhân thì hắn nghĩ tới chủ nhiệm giáo dục với gương mặt cực kỳ nghiêm khắc ở trường.

"Tôi đang hỏi cậu đó!"

Ánh mắt nam nhân lấp lánh, rõ ràng có gương mặt vô cùng xinh đẹp, thanh âm cũng dễ nghe. Bề ngoài nhìn qua không có góc cạnh nào nhưng mở miệng lại tạo ra sự uy hiếp rất lớn.

Ăn trộm nuốt nước miếng, cơ hồ là phản xạ có điều kiện nói: 'Đúng... đúng."

Sau khi nói xong tên trộm mới phát giác có chút không thích hợp, hắn chính là ăn trộm, sao phải sợ hãi nam nhân ở đâu xuất hiện này.

Lúc sau đứng lên định nhanh chóng chạy đi.

"Anh là ai mà có tư cách quản ông đây có phải học sinh hay không?"

Khẩu khí lớn mật, dự định bước đi ai ngờ sau đó lại vấp ngã trên mặt đất.

Nam nhân duỗi chân dài ra, đem người hất ngã. Ánh mắt lạnh lùng, vẫn là tư thế từ cao nhìn tên trộm bị dập mũi chảy máu nằm lăn trên đất, "Cậu đây là vi phạm pháp luật, còn không biết hối cải."

Nói rồi liền cúi xuống, xách cổ áo tên trộm kia.

"Cậu học lớp nào? Chủ nhiệm là ai?"

Tên trộm: "..."

Tên trộm vẻ mặt chết lặng, nhìn nam nhân trước mặt trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Nam nhân hiển nhiên không kiên nhẫn. Duỗi tay từ trong áo lấy ra điện thoại nắp gập, gọi 110.

"Hey, xin chào, cảnh sát sao, nơi này là trung tâm thành phố buôn bán..."

Tên trộm kia vừa nhìn thấy nam nhân gọi điện thoại báo cảnh sát liền hoảng loạn, cũng mặc kệ chính mình bị nắm cổ áo, duỗi tay muốn đoạt đi di động trong tay người đó.

Nam nhân dường như cũng đoán trước được hắn sẽ làm thế, liền đấm cho tên trộm một đấm, một đấm này không nhẹ, tên trộm nháy mắt thành thật ngã xuống ôm bụng la hét.

"Được, phiền toái nhờ tiên sinh tận lực khống chế, chú ý phòng bị an toàn, chúng tôi sẽ lập tức tới."

"Được."

Nam nhân cắt đứt điện thoại, từ ngực tên trộm lấy bóp tiền đem ra, hơn nữa còn vặn ngược tay tên trộm phòng ngừa đối phương chạy thoát.

"Cậu dù sao cũng là con nít, đi đến Trung tâm cải tạo thiếu niên ngồi xổm vài tháng, đối với cậu coi như cũng có hữu dụng."

Ngữ khí kia như thể hắn đã ngồi xổm rồi.

Ăn trộm: "..."

Thật đúng là chó mà!

Nếu biết hôm nay sẽ gặp quái nhân này thì hắn tuyệt đối sẽ không lên phố.

"Đờ mờ, mày biết bố ông đây là ai không?"

Nam nhân nhíu mày lại, "Tại sao cậu còn nói lời thô tục? Có nhiều bạn nhỏ xung quanh, nghe thấy bị cậu dạy hư thì làm sao bây giờ?"

Ăn trộm: "..."

Biến thái!

Thật mẹ nó biến thái!

Nam nhân liền thấy tên trộm chậm rãi đem mặt chôn trên mặt đất.

Nam nhân cho rằng đối phương ăn năn, mà tên trộm kia chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy mặt anh.

"Các bạn học nhỏ đang nhìn cậu giống như nhìn người xấu. Lúc nãy rõ ràng cậu không chỉ phạm pháp mà còn đả thương người, các bạn nhỏ khác đều chán ghét cậu."

Ăn trộm: "..."

Nhưng nghe nam nhân nói vậy, ăn trộm cũng ngẩng lên nhìn bốn phía, quả nhiên có không ít gia trưởng mang theo con cái đứng chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn cúi người nói với con cái mình cái gì đó.

Ngay sau đó có một bạn học nhỏ nắm chặt tay, đối diện với hắn vung tay trong không khí thật mạnh, "Hư! Đáng đánh!"

Tên trộm nhất thời xấu hổ buồn bực không thôi, liền hét lên với đám con nít bốn phía, "Nhìn cái gì mà nhìn, tin hay không tiếp theo lão tử sẽ đánh chúng mày ba má nhận không ra... A!"

Lời chưa nói xong đã bị nam nhân hung hăng thêm lực bẻ tay, chỉ nghe rắc một tiếng, tên trộm đau đến đổ mồ hôi lạnh, còn nghĩ là mình chết rồi.

Tên trộm rống xong, liền khiến các bạn nhỏ sợ hãi khóc thành tiếng. Nam nhân nhìn qua, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng không đành.

Ánh mắt vốn dĩ đang nhìn tên trộm từ nghiêm khắc biến thành khinh thường, "Rống lên với các bạn nhỏ còn mới vài tuổi, thân còn chưa cao đến eo mẹ các bạn ấy, loại người như cậu cũng chỉ có chừng đó bản lĩnh."

Nói rồi dùng thêm lực đè lên chân tên trộm, "Quốc gia yêu cầu chín năm giáo dục bắt buộc cậu có tham dự bao giờ chưa? Học tiểu học thì tư tưởng đạo đức với bài học tôn trọng người khác cậu không được nghe giảng? Chính là bởi vì không nghe giảng nên mới lớn lên thành cái dạng này."

Không hiểu sao đột nhiên bị giáo huấn một trận, ăn trộm càng nghe càng giận, giống như con cái hấp hối ra sức giãy giụa, "Mày... mẹ nó...m..."

Lời thô tục vừa nói ra, đã bị ánh mắt của nam nhân doạ trở về.

Tên trộm kia rụt cổ, thấy bản thân mất đi khí thế không phục lắm, "Mày là ai mà quản tao, cũng báo cảnh sát rồi, còn muốn gì nữa. Mày cũng không phải cảnh sát, dựa vào cái gì mà giáo huấn tao? Mày cũng không biết ba tao là ai, để tao nói cho mà nghe. Tao sẽ khiến mày không thể nuốt trôi."

Nam nhân rũ mắt nhìn hắn, thấy nam nhân không nói lời nào, tên trộm kia tiếp tục nói: 'Mày đừng tưởng hiện tại có thể cứu vãn, chờ ba tao tới. Lúc đó còn nhiều chuyện vui hơn. Tao nói cho mà nghe, công việc hiện tại của mày sẽ bị mất ngay, liền chờ đợi mà cầu xin đi."

"Nói xong chưa?"

Trên trộm: "Huh?"

"Có thể dạy ra cái loại con cái như cậu, phỏng chừng cha mẹ có trách nhiệm rất lớn, đặc biệt là cha cậu."

Ăn trộm: "..."

Ánh mắt nam nhân hơi trầm xuống, "Vậy tôi cũng nói cho cậu biết. Tôi đây chính là ăn bát sắt của quốc gia. Ba cậu có năng lực kéo tôi xuống thì tôi cũng có năng lực tố cáo hắn. Dù sao thì tôi cũng không thiếu tiền và có rất nhiều thời gian."

Ăn trộm nhất thời cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục, người nam nhân này trên người chỉ có cái đồng hồ rẻ tiền, mặc quần áo rách bạc màu, vừa nhìn là thấy nghèo hèn. Có tiền? Làm sao mà có thể nhìn ra có tiền?

Theo đó ánh mắt dừng ở trên mặt nam nhân phụt cười: "Mày không phải đi bán mông mới có tiền đi?"

Nam nhân diện mạo thanh lãnh tuấn mỹ, làn da trắng nõn, khuôn mặt trẻ không nhìn ra tuổi, trên người còn có một mùi thơm thanh đạm. Cả người lộ ra cảm giác cao lãnh chi hoa, hiện tại các ông chủ trong vòng thượng lưu rất thích loại này.

Quái nhân này tự nói mình giàu, chắc chỉ là bán mông mà thôi.

Nam nhân lạnh nhạt nhìn ăn trộm, không có phẫn nộ cũng không đánh người, chỉ nhìn như thế.

Ăn trộm không nhìn ra trong mắt nam nhân buồn bực hay xấu hổ nào, còn bị nhìn đến chột dạ, ánh mắt kia nhìn thẳng dường như lời nói kia không chọc giận được anh.

Mà ánh mắt kia lại rõ ràng nói cho hắn biết, lời hắn vừa nói đều là đánh rắm.

Nam nhân lại lần nữa xách cổ áo tên trộm lên, ngôn ngữ mãnh liệt hơn, "Tôi không quản ba cậu là ai. Hôm nay cho dù lão Thiên Vương tới thì cậu cũng phải đi đến Trung tâm cải tạo thiếu niên ngồi xổm cho tôi."

Cả người tên trộm run lên... này... sao khác hẳn những gì hắn tưởng tượng.

Ngày hè trời nóng, đại bộ phận đều mặc đồ ngắn tay. Tạ Ninh vừa rồi vì bị tên trộm ném trên mặt đất, cánh tay trắng nõn bị cọ rách một mảng lớn, miệng vết thương chảy máy.

Thai phụ đã nhìn thấy cái bóp bị trộm của mình, liền kéo cậu đến thùng rác bên cạnh, đưa Tạ Ninh chai nước khoáng rửa miệng vết thương.

Mà Tạ Ninh vẫn luôn quay đầu chăm chú nhìn hướng đám người bên kia, đôi mắt không chớp.

Thai phụ có chút xin lỗi nhìn Omega hăng hái làm việc nghĩa, ngữ khí dịu dàng nói: "Thật ngại quá, hại cậu bị thương."

Tạ Ninh có làn da trắng nõn, hiện tại cánh tay bị cọ rách mảng lớn đầy máu khiến người ta nhìn thấy ghê.

Tạ Ninh cảm thấy không có gì, xua xua tay không bị thương, "Không có việc gì, chị đang mang thai, hẳn là chị không bị thương nhỉ?"

Người phụ nữ mang thai được quan tâm mà đỏ mặt, "Không có việc gì."

Lúc ăn trộm giựt ví, cô liền biết sẽ có nguy hiểm nên không đánh nhau với ăn trộm mà trực tiếp buông bóp tiền để tránh bị thương.

Bởi vì không có tiệm thuốc nào ở phụ cận cho nên miệng vết thương của Tạ Ninh chỉ là lấy nước khoáng sạch sẽ rửa sạch một chút, rửa trôi đi bụi đất cùng mấy viên đá nhỏ.

Cũng rất nhanh nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát cách đó không xa.

Nam nhân bị che phủ trong đảm người cũng hoàn toàn lộ ra.

Tạ Ninh đang đứng cùng thai phụ cách đó không xa, ánh mắt không chớp nhìn. Tuy nam nhân biểu tình nghiêm túc nhưng không che lấp được sự tuấn tú của mình, đặc biệt là đôi mắt kia.

Đôi mắt giống y hệt Tạ Ninh.

Cảnh sát đi đến giải tên trộm đi, thai phụ vì là người bị hại cũng theo đến Cục cảnh sát. Tạ Ninh cùng nam nhân là nhân chứng cùng người bắt trộm cũng yêu cầu đi đến lấy khẩu cung.

Chờ tới cục cảnh sát, ăn trộm đi phỏng vấn cũng gọi cho người nhà.

Thai phụ đi lấy lời khai, nhất thời trên hành lang cũng chỉ còn hai người Tạ Ninh cùng nam nhân.

"Có hòm thuốc không?" Thanh âm lãnh đạm của nam nhân truyền đến.

Một nữ cảnh sát ở bên cạnh nói "Có".

Nam nhân tính toàn cúi đầu dưỡng thần trong chốc lát nhưng vừa cúi xuống thì thấy cậu nhóc bên cạnh bị thương trên cánh tay.

"Cánh tay của bạn nhỏ bị thương, phiền đồng chí dẫn cậu bé đi xử lý một chút."

Nữ cảnh sát đi đến cạnh Tạ Ninh, "Bạn học nhỏ, đi thôi. Chị giúp em xử lý mượn vết thương."

Tạ Ninh vừa muốn nói chuyện cùng nam nhân, cảnh sát để ý ánh mắt, có chút lưu luyến, hiển nhiên là không muốn đi.

"Ba em ở chỗ này chờ, rất nhanh sẽ trở lại."

Nam nhân vốn đang nhắm mắt vừa nghe thì lại mở ra lần nữa, "Đồng chí cảnh sát hiểu lầm rồi, tôi không phải ba của đứa nhỏ này."

Giáo viên nhân dân không giờ chiếm tiện nghi của người khác, bất kể là lời nói hay hành động!

Nữ cách sát trên mặt xuất hiện một tia hoảng loạn, "A, thực xin lỗi, xin lỗi, tôi nhìn hai người lớn lên giống nhau, tưởng đâu là cha con. Xin ỗi."

Nam nhân cùng bạn học nhỏ này giống y chang, cơ hồ là cùng khuôn khắc ra. Bọn họ tiến vào, nữ cảnh sát còn cho là hai cha con với giá trị nhan sắc cao, ai ngờ... cư nhiên không phải.

Mệt cho cô cùng đồng nghiệp hàn huyên cả buổi trời.

Nữ cảnh sát dứt lời, nam nhân xuất phát từ tò mò cũng nhìn về phía Tạ Ninh.

Liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt hạnh của nam nhân khẽ nhếch, nhìn tiểu thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt, ánh mắt liền không rời đi được.

Gương mặt thiếu niên trước mặt này hoàn toàn giống anh, trong đầu nam nhân có hồi chuông vang lên nhưng anh không thể chứng thực.

Đã nhiều năm như vậy.

Anh không nhịn được suy nghĩ.

Nếu...

Nếu con trai trưởng thành, có phải hay không cũng sẽ như này?

Ánh mắt nam nhân cực nóng, hai đôi mắt nhìn nhau không rời đi.

Tạ Ninh cũng cảm giác được một loại tình cảm kỳ lạ. Giống như nam nhân trước mặt cho cậu một hơi thở quen thuộc.

So với tấm ảnh trong phòng chứa đồ mà Tạ Ninh thấy cũng giống nhau, có thể nói là phấn khích.

Nam nhân trước mặt cậu chính là Quý Niên.

Thẳng đến khi Tạ Ninh bị mang theo xử lý miệng vết thương thì ánh mắt nam nhân cũng không rời đi.

Tạ Ninh bị mang vào phòng nghỉ của cục cảnh sát, nữ cảnh sát cẩn thận xử lý vết thương của cậu.

Nghe thấy Tạ Ninh dũng cảm làm việc nghĩa, giúp đỡ bắt trộm còn khen ngợi cậu vài câu.

"Em cũng thực dũng cảm, Alpha trên đường còn chưa dám cản, em lại quên mình vọt lên, rất đáng khen."

Nữ cảnh sát xử lý vết thương xong thì Tạ Ninh chậm chạp ngồi trên ghế không rời đi. Mà ngồi yên một hồi, sau đó lấy di động, tìm số điện thoại lần trước chú Mộ Thượng để lại cho cậu trước khi rời đi.

Ngón tay nhấn gọi, không chút do dự.

Quý Niên còn đang ngồi ở trên hành lang của Cục cảnh sát còn chưa lấy lại tinh thần. Ngay sau đó điện thoại nắp gập trong túi đổ chuông.

Là một dãy số xa lạ.

Quý Niên do dự một chút rồi nhấn nghe.

"Xin chào."

Bên kia cũng nói: 'Xin chào."

Thanh âm nghe nhẹ nhàng trong sáng.

Quý Niên: "Xin hỏi cậu tìm ai."

Bên kia trầm mặc một chút rồi mở miệng, "Con tìm ba ba."

Lồng ngực Quý Niên nhảy dựng, phỏng chừng là con nhà ai gọi sai số, mới gọi tới số của anh.

"Bạn nhỏ, có phải con gọi sai số không?"

"Không ạ."

Quý Niên nghi hoặc, "Ba con tên gì?"

"Ba lớn của con là Tạ Trường Hằng."

Lời vừa nói ra, tay cầm di động của Quý Niên cứng đờ. Nghe thấy cái tên chôn giấu dưới đáy lòng thật nhiều năm, bỗng chốc không thốt thành lời. Mà làm cho anh khiếp sợ chính là cái người đang nói chuyện với anh ở đầu kia.

Ngay sau đó, âm thanh trong sáng của thiếu niên tiếp tục, "Ba nhỏ của con là Quý Niên."

Quý Niên trừng lớn đôi mắt, nhìn dãy số trên di động không thể tin tưởng, cổ họng như bị bóp nghẹt, không nói nên lời.

Cậu trai đối diện...

Quý Niên nắm chặt di động như thể nắm cọng rơm sinh mệnh cuối cùng.

"Con... con.."

Giọng nói nháy mắt trở nên khàn đục.

Ngay sau đó phòng nghỉ cảnh sát cách đó không xa mở ra, thiếu niên nắm di động từ bên trong đi ra. Làn da trắng nõn, diện mạo sạch sẽ ngoan ngoãn, còn có đôi mắt hạnh sáng ngời.

Buổi trưa ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hành lang, cũng dừng trên người thiếu niên khiến mọi thứ như bừng sáng.

Quý Niên không thể tin nổi quay đầu nhìn xem, yếu hầu tựa như cũ không phát ra âm thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên với gương mặt giống mình bảy tám phần ở cách đó không xa.

Nắm chặt di động chậm rãi đứng lên, hướng về phía thiếu niên nhưng đi đường có chút không xong.

Cuối cùng đỡ một vách tường, Quý Niên mới miễn cưỡng chống đỡ.

Ánh mắt không hề rời khỏi thiếu niên.

Mười mấy năm, hơn 6000 ngày đêm, không biết bao nhiêu mùa thay đổi, xuân đi xuân đến bao nhiều lần, mỗi đêm anh đều mơ thấy con trai lúc mới sinh, lần đầu khi con chào đời.

Đứa nhỏ gầy gầy, thân thể đỏ ong, lúc đó khi anh chạm vào thì con chỉ nắm chặt ngón tay út của anh.

Anh chỉ mới nhìn qua một lần đã bị người ta bắt cóc.

Đã lớn như vậy.

Mười mấy năm vô số lần tìm kiếm không có kết quả. Mỗi một lần đều khiến anh sụp đổ. Khiến anh cảm thấy nhân sinh hoang dường, đồng thời cũng oán hận ông trời đã khiến cho anh sống nửa đời như một trò đùa.

Từ nhỏ anh không cha không mẹ, được bà ngoại nuôi lớn. Anh vẫn nỗ lực phấn đấu, dựa vào thành tích ưu tú thi đậu nhất trung, đồng thời cũng gặp được Tạ Trường Hằng.

Lúc anh học khối mười một thì bà ngoại qua đời, trên thế giới anh không còn huyết thống. Anh so với ai khác đều coi trọng tình cảm hơn cả. Đó là thứ ngọt lành duy nhất trong cảnh nghèo khổ bần cùng.

Cũng lúc đó Tạ Trường Hằng tìm được anh khi anh bất lực nhất, hai người ở bên nhau. Dưới sự trợ giúp của hắn Quý Niên học xong cao trung rồi thi đại học, thậm chí vì thành tích ưu tú mà có tư cách trao đổi sinh.

Cũng năm đó Tạ gia bắt đầu phản đối anh cùng Tạ Trường Hằng lui tới.

Tạ Trường Hằng không chút do dự mang anh ra nước ngoài, cùng nhau vất vả phấn đấu. Tạ Trường Hằng gây dựng sự nghiệp cần tiền. Anh liền vừa học vừa làm. Tạ Trường Hằng vẫn luôn là đại thiếu gia cũng bắt đầu tìm những công việc trả lương cao, thậm chí là đi làm chân tay.

Hai người ở quốc gia khác dị quốc tha hương, bất kể khó khăn như nào thì vẫn cùng nhau sinh tồn.

Sau này Tạ gia yêu cầu Tạ Trường Hằng về nước giúp đỡ Tạ gia, điều kiện đáp ứng là để hai người kết hôn.

Vốn dĩ hết thảy đều tốt đẹp, thanh xuân cực khổ cũng qua nhưng mà những tốt đẹp cũng biến mất theo thời gian.

Sau khi trở về Trung Quốc, Tạ Trường Hằng bận khủng khiếp, thường xuyên nửa tháng hay một tháng mới về. Anh cũng lúc đó mang thai, không có pheromone của chồng trấn an khiến anh thấp thỏm lo âu, pheromone hỗn loạn, cảm xúc mất khống chế tột độ.

Hai người dần khắc khẩu nhưng cả hai đều biết nỗi khổ của đối phương.

Anh biết Tạ Trường Hằng vất vả và Tạ Trường Hằng cũng biết anh khổ sở.

Nhưng hai người không có thời gian giải quyết. Chút mâu thuẫn này như hạt giống chôn xuống, lúc Tạ Ninh bị bắt cóc không tìm được, cuối cùng hai người ly hôn.

Quý Niên vốn nghĩ sau khi mình sinh con thì sẽ có thêm người để dựa vào. Là đứa con máu mủ của anh. Bà ngoại chết khiến anh không còn người thân nhưng hiện tại không phải nữa.

Nhưng mà hiện thực lại cho anh một cái tát.

Lúc anh nói đó không phải là đứa con của mình thì vô luận anh gào khóc thế nào cũng không có người tin tưởng.

Hài tử biến mất, lạc giữa biển người.

Mười mấy năm đi qua, anh vô số lần nghĩ đến cảnh gặp lại con mình cũng bắt chước làm sao mở miệng.

Nhưng mà khi con trai đứng trước mặt, Quý Niên lại không nói nên lời.

Cuối cùng Quý Niên không chống đỡ được thân thể, ngã ngồi trên mặt đất.

Đuôi mắt đỏ lên, nước mắt tràn mi, giống như hai tuyến lệ bị mở vang, từng viên châu rơi xuống.

Mà ánh mắt trước sau vẫn ở trên người Tạ Ninh, dường như sợ cậu sẽ biến mất.

Quý Niên dù sao cũng chỉ là Omega, thân hình tinh tế thon gầy. Ngày thường ổn trọng cùng thanh lãnh, lúc này không còn sót lại chút gì. Rõ ràng đã làm ba nhưng hiện tại giống như đứa trẻ khóc đến đau lòng, anh lạc mất bảo bối rồi giờ tìm lại. Không kể anh có mạnh mẽ như thế nào, phần mềm mại trong trái tim kia vẫn ở đó.

Tạ Trường Hằng nằm trên giường ngủ say, điện thoại bên gối vang lên.

Cầm lên thì thấy là Cục cảnh sát.

Tạ Trường Hằng nghe, âm thanh khàn khàn, "Xin chào."

"Xin chào tạ tiên sinh, con trai ngài trên đường thấy việc nghĩa hăng hái làm nên bị thương, hiện tại đang ở cục cảnh sát ghi lời khài, phiền ngài..."

Bên kia cảnh sát còn chưa nói xong thì Tạ Trường Hằng liền bật dậy.

Nhanh chóng xốc chăn lên, thân hình trần trụi đi ra khỏi giường.

Thân hình cao lớn ở trong phòng luống cuống chân tay, trong lúc nhất thời gài sai nút áo, khiến áo bị chặt không giữ được khối cơ bắp trên người, liền bung chỉ.

Tạ Trường Hằng: "..."

Chiếc áo sơ mi đắt tiền cứ như thế bỏ mình.

Tạ Trường Hằng lại chọn ngẫu nhiên một cái áo sơ mi khác, mặc vào xuống lầu. Vừa muốn lấy chìa khoá ra cửa lại nghĩ tới con trai kêu mình mệt đừng lái xe.

Vội gọi quản gia chuẩn bị xe.

Nữ cảnh sát vừa bưng hai chén nước trở lại thì thấy Omega tuấn mỹ lạnh lùng đang ngồi trên đất gào khóc mà thiếu niên bên cạnh thì hoảng loạn lau nước mắt cho anh.

Nữ cảnh sát: '!!!"

"Này... đây là làm sao vậy?"

Nhưng mà Quý Niên nhất thời không nói nên lời, chỉ chảy nước mắt, bả vai gầy gò run rẩy.

Nữ cảnh sát có không ít người là Appha, thấy có người khóc cũng lại đây xem.

Quý Niên diện mạo rất đẹp, nhìn trẻ tuổi. Những nữ Alpha chưa lập gia đừng còn muốn tới gửi thư tình.

Căn bản không nhìn ra anh đã tầm 40, là cha của đứa trẻ hơn mười mấy tuổi.

Quý Niên là người cha lúc nhất thời cũng không rảnh lo mất mặt, túm tay Tạ Ninh không buông.

"Nhưng... chúng ta không thể... lại chia tách lần nữa."

Tạ Ninh cũng ngồi dưới đất. Nhìn Quý Niên rơi lệ với người giảng đạo lý bên đường không nghĩ là hai người là một. Khoé mắt khóc đỏ lên, Tạ Ninh nhất thời có chút muốn khóc không rõ lý do.

Cậu chưa từng cảm giác được tình thân ấm áp nhường này.

"Con tên gì?"

Tạ Ninh bị bắt cóc còn chưa đặt tên.

"Con gọi là Tạ Ninh."

Lời vừa dứt Quý Niên liền mất khống chế trong cảm xúc, "Mấy năm nay con có sống tốt không? Có khổ cực không? Là lỗi của ba ba, là ba ba không bảo vệ tốt cho con."

Tạ Ninh nghe xong chóp mũi đau xót.

Câu đầu tiên Quý Niên hỏi tên cậu, câu thứ hai là hỏi quá khứ. Trong mắt đầy thương tiếc cùng đau lòng. Làm cho những khó khăn gian nan lúc trước hiện ra trong đầu.

Đời trước đời này, vô số ngày đêm khổ cực, dần dần hợp lại trong đầu. Cậu chính là Tạ Ninh, Tạ Ninh cũng chính là cậu. Bọn họ vốn chính là một người.

Tức khắc những uỷ khuất lúc trước đều tuôn ra, thanh âm nức nở nói: "Không tốt. Bọn họ bắt con gánh nước, mỗi ngày bắt con gánh một lu nước rất to. Còn không cho con ăn cơm, buổi tối phải đi trộm củ cải để gặm, bọn họ... bọn họ..."

Nói rồi nước mắt liền rơi xuống. Những năm gần đây cậu luôn chịu đựng không nói với ai. Ban đêm cắn môi ẩn nhẫn uỷ khuất. Nghe được những lời Quý Niên nói thì chua xót tràn ra.

Tạ Trường Hằng vội vàng đuổi đến liền nghe thấy tiếng khóc. Bước chân vào trong thì thấy vài người ngồi trên hành lang ngây ngẩn.

Còn thấy hai cha con ở giữa rất nhiều nữ cảnh sát đang khóc.