Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương?

Chương 15: Chim bồ Câu




Bàn ngoài sân có một cái chòi nhỏ, có bàn ghế đầy đủ, mà hôm nay trời cũng đẹp, trăng sáng sao lấp lánh, ngồi dưới đó vừa ăn vừa ngắm cảnh tối thì đúng là hữu tình.

Mấy người hầu bê đồ ăn ra bàn, Hạ Tinh Sương cũng ngồi đó, tay nghịch nghịch chiếc quạt của mình.

Được một lúc, cô đi ra. Không còn bộ dạng nhem nhuốc như khi nãy, cô thay một bộ đồ màu xanh đậm, nhìn trong tối dễ lầm tưởng thành màu đen, tóc búi qua loa, không để sợi nào chạm vào mặt là được.

Hai người mặt đối mặt. Trên bàn, có mấy món như sườn xào chua ngọt, thì bò xào, một nồi cháo thịt bằm với hành, cơm và một món canh. Vẻ mặt của Hạ Tinh Sương thoáng bất ngờ, "Không nghĩ tới, Hứa thiên kim bình thường tay không đụng nước, lại có thể nấu được một bàn thức ăn thịnh soạn như vậy."

Hứa An Ly cười hì hì, "Cũng chả có gì to tát, mấy món như thế này, khi rảnh ta thường hay làm."

Minh Anh đứng bên cạnh trố mắt nhìn cô.

Không phải hồi còn ở phủ của Hứa gia, cô nương có nấu ăn bao giờ đâu nhỉ? Hay là do nàng vô ý quá, không để tâm tới cô nương nên không biết?

An Ly lấy bát, múc một muỗng cháo, sau đó đưa cho Hạ Tinh Sương.

"Hạ đại nhân, người đi đường vất vả, mau mau ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi." Không biết nàng ta có đói hay không, cơ mà nguyên buổi chiều chỉ đề làm mấy cái như này đủ để An Ly đói meo bụng.

Cơ mà cô vẫn chờ nàng ăn thử một miếng cháo, sau đó mới múc bát cho cho mình.

"Sao rồi? Ăn có được không?" Ánh mắt mong chờ dồn vào người nàng.

Hạ Tinh Sương: "Trình độ nấu nướng của ngươi, có vẻ là hơn so với mấy đầu bếp ở Phong Chi Xứ vài phần."



Hờ hờ, mấy người chỗ của nàng, toàn nấu mấy món đơn giản, nay ta nấu vị đậm đà nên chắc nàng thấy lạ miệng thôi. Cơ mà nghe được khen thì cũng vui.

"Ngươi mau ăn đi, đừng nhìn ta." Nàng ăn tiếp, sau đó lấy thêm vài món cho vào bát, từ tốn nhẹ nhàng.

"À ừ."

Hạ Tinh Sương đã quay về, nên hôm sau cô lại đến Mai Thượng Các làm chân mài bút cho nàng.

Lần này nàng ta không viết thơ. Tay nàng cầm cuốn binh pháp, mặt mày chăm chú suy nghĩ gì đó.

Cô cũng không làm phiền nàng. Mực đã mài xong, cô ngồi bồ đoàn nghịch nghịch mấy sợi dây trên áo.

"Làm cách nào, mà trong một thời gian ngắn, có thể dẫn đoàn quân đi đến doanh trại, mà không mất đi quá nhiều sức lực của binh lính đây?" Hạ Tinh Sương buột miệng nói.

An Ly nghe thấy lời nàng, hơi giật mình.

"Ý của người là, có thể dẫn binh thần tốc?" An Ly hỏi.

Lúc này, Hạ Tinh Sương mới nhận ra là mình ở miệng, nàng thẳng thắn nói.

"Đúng vậy. Hứa thiên kim, ngươi có cao kiến gì không?"

Vốn không trông đợi gì nhiều ở một cô thiếu nữ chưa trải sự đời, nào ngờ nàng lại nghe được ý kiến của cô.



"Tiểu nữ là ta vốn là kẻ ít học, binh thư yếu lược gì đó thì quả thật ta không rành gì. Nhưng trước kia, ta từng nghe nói một câu chuyện về một vị hoàng đế nọ, cũng có chút liên quan đến việc mà đại nhân đang cần. Không biết, Hạ đại nhân có nhã hứng muốn nghe?"

"Hứa thiên kim cứ tự nhiên."

An Ly dựa theo những ký ức còn sót lại mà nói.

"Năm xưa, khi chiến tranh nổ ra. Ở vùng phía Trung, có ba anh em nhà nọ, vốn là xuất thân tầm thường, sau này thống lĩnh được một vùng đất lớn, gọi là Tây Sơn....

Quân Tây Sơn đã vùng lên nổi dậy, lần lượt lật đổ các triều đại trước đã sớm suy yếu. Sau, giặc phía Bắc làm loạn. Với lý do vua Lê của tiền triều đã bỏ nước và rước giặc về, để có danh nghĩa chính thống, một trong ba người là Nguyễn Huệ lên ngôi Hoàng đế, lấy niên hiệu Quang Trung. Khi này, giặc đã đến thành Thăng Long, người thì đang ở khá xa. Nhưng bằng một cách nào đó, người lại đến sớm hơn dự định rất nhiều và đánh tan quân địch. Sau đó, người đã thống nhất nhà Tây Sơn và dựng nước. Chỉ tiếc, người tài thường sống không lâu. Chưa kịp sự nghiệp thống nhất đất nước thì đã chết. Đáng tiếc đáng tiếc."

Hạ Tinh Sương nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, "Là cách nào? Vị vua đó, đến Thăng Long bằng cách nào?"

An Ly cười, lắc đầu.

"Không rõ. Nhưng theo một số ghi chép để lại, khi tiến quân ra Thăng Long đánh, vua Quang Trung đã bày cho quân lính lập thành một đội gồm ba người, thay phiên cáng nhau đi, như vậy cuộc hành quân này tuy không dừng, nhưng ai cũng được nghỉ ngơi, do đó quân Tây Sơn hành quân cực nhanh. Ta cũng nghe nói, có thể đội quân này đã dùng cáng bằng tre, nứa đan, đến những khúc sông, lấy cáng làm thuyền vượt qua, khá hiệu quả."

Hạ Tinh Sương nghe xong, nàng ta trầm ngâm một lát, sau đó bật người đứng dậy, nhìn cô, ánh mắt nàng sáng rực.

"Cảm tạ ngươi, ta đã nghĩ ra cách rồi."

...

(): Tham khảo từ nhiều nguồn, chủ yếu lấy dữ kiện từ các sự kiện nhà Tây Sơn (từ 1778-1802), có tính chất tham khảo, không đúng hoàn toàn toàn bộ sự kiện.