Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương?

Chương 16: Bồ Câu đưa thư




Không biết nàng nghĩ ra cái gì, chỉ thấy nàng cầm giấy bút ra, khoanh khoanh vẽ vẽ rồi ghi chi chít lên tờ giấy, hết tờ này đến tờ kia. An Ly chỉ chăm chú nhìn, nhìn ngắm một lát, mới nhận ra nàng ta đang vẽ cách đi đường cho toàn quân.

"..."

Trời xế chiều, hai người vẫn còn đang ở trong Mai Thượng Các.

Hạ Tinh Sương vẫn đang ngồi bày binh bố trận. Xung quanh hai nàng ngoài giấy thì cũng chỉ là giấy, được viết kín tờ. Đến khi nàng hoàn thiện suy nghĩ của mình xong, quay đi nhìn lại thấy một cục xanh lè đang cuộn mình ngủ ngon lành.

Hạ Tinh Sương nhìn ra ngoài, "..." Khó trách cô lại ngủ, bây giờ cũng không phải là sớm, sắp đến giờ cơm tối đến nơi.

Nhìn người đang ngủ, nàng ngồi ngay cạnh, vươn tay ra chạm lên tóc cô.

An Ly ngủ không được sâu, cảm thấy trên đầu mình tự nhiên nặng thêm, tay chộp lên trên đầu, "Chết mịa nó, đứa nào để cái bịch mắm tôm khổng lồ lên đầu bà thế?"

Giọng nói mơ màng, chắc là đang nói mớ.

Hạ Tinh Sương: "...", nàng trầm mặc một chút, sau đó dùng lực ấn đầu cô, đẩy sang một bên.

Cô bực mình mở mắt ra, miệng hành động theo, "Mẹ nó chứ đứa... A ha ha ha, là Hạ cô nương sao, ha ha ha..." Nhìn thấy người trước mặt mình là ai, cô bỗng tỉnh hẳn. Đây không phải ký túc xá, không phải nhà, mà là chỗ của Hạ Tinh Sương!

"Đứa nào thế?" Hạ Tinh Sương hỏi lại nàng, vẻ mặt có phần châm chọc.

An Ly nhìn lên nhìn xuống lại nhìn ngang, vờ như chưa có chuyện gì, "À, đứa này, ta nhầm." Cô chỉ vào mình, "À à không, ta mơ thấy mấy kẻ ta không thích thôi, ha ha ha."

"À, ra vậy."

Khi này cô mới để ý xung quanh cô, bãi chiến trường giấy tờ giờ đã được cất gọn sạch sẽ, như chưa từng có gì bày ra.

"Hạ đại nhân, người xong rồi à?" Cô hỏi.

Hạ đại nhân gật đầu.



An Ly nghe xong, xoa qua mấy cái móng giò của mình, rồi từ từ đứng lên.

"Hạ đại nhân." Cô gọi nàng.

Hạ Tinh Sương nhìn nàng, "Hứa thiên kim có chuyện gì sao?"

"Tại sao người lại cần cách dẫn binh thần tốc, lại còn viết về binh pháp nữa? Không lẽ, có liên quan đến hôm lên triều bữa trước?" Thấy nàng đã xong việc, bây giờ cô mới hỏi nàng.

Hạ đại nhân cảm thấy cô không có hại, huống hồ cũng vừa mới "giúp" nàng một lần, không giấu giếm.

"Vài hôm nữa, ta sẽ đi xuống phía Nam tham chiến."

"Xuống phía Nam? Khi nào đi?" An Ly hỏi.

"Khi nào con chim bồ câu trắng đến." Nàng nhìn về phía trước Mai Thượng Các, nơi có mấy cái lồng chim.

Phía Nam có gì nhỉ? Giặc sao? An Ly cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện, nhưng thực sự không moi ra được gì.

Chết tiệt, mụ tác giả như shit! Toàn nói về chuyện tình ngược luyến tình thâm, mà không tí đề cập nào đến khi đánh giặc. Cô chỉ nhớ là Tần Lãng bám nàng ta đến năm nàng ta hai mươi hai tuổi, sau một trận đánh nhau kịch liệt ở ngoài biên cương, vì hắn ta đã đỡ nàng một kiếm nên nàng mới hoàn toàn động lòng, chấp nhận tình cảm của hắn. Rồi đến khi nàng hai ba, thì Tần Đế băng hà, Tần Lãng nổi quân tạo phản...

Nhưng mà giờ nàng mới hai mươi, chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Cho dù cô là biến số, nhưng hiện tại cô cũng chỉ ăn ngủ nghỉ chả làm được tích sự gì, sao thay đổi toàn bộ cục diện được?

"Hứa thiên kim." Thấy cô ngẩn ngơ, nàng gọi cô.

"À ta đây." Hứa An Ly đang trôi dạt ở vùng suy nghĩ xa tít mù bị kéo về.

"Ngươi sao vậy?"

An Ly lắc đầu, "Không có gì, ta chỉ suy nghĩ chút chuyện."



"Ừm."

Thấy cô vẫn trầm tư, nàng thuận miệng hỏi, "Ngươi là đang lo cho ta à?"

An Ly gật đầu, "Đúng vậy. Ta thật sự không..." Lời chưa nói ra hết, cô bỗng chợt nhận ra bản thân đang nói, giật mình im lặng.

"Nếu vậy, ngươi có thể đi theo ta xuống phía Nam thử?" Hạ cô nương nói.

"Thật sao?"

Hạ Tinh Sương không đáp, nàng liền đi ra ngoài, "Trời tối rồi, đi ăn cơm thôi."

An Ly không tin vào tai mình, "Hạ đại nhân, ta có thể đi theo người sao? Ta sẽ không làm vướng chân người chứ? Tại sao người lại cho ta đi cùng thế?" Miệng cô theo quanh nàng trên suốt quãng đường, và cũng chỉ có mình cô tự hỏi tự đáp, không một lời đáp lại.

...

Nửa tuần sau, Hạ Tinh Sương nhận được bức thư từ con chim bồ câu từ kinh thành gửi đến.

Ngày nàng nhận được thư, cũng chính là lúc nàng phải đi.

An Ly khi này đang ở bên cạnh, trong lòng hơi trĩu xuống.

Hiển nhiên, cô nhớ tới lời mà Hạ Tinh Sương đã nói với mình trong một buổi sáng nào đó sau hôm nàng hỏi cô cô có muốn đi không.

"Ngươi đi theo ta, có thể sẽ có ích. Có người làm mấy việc nhỏ nhặt như cài trâm búi tóc, cũng có thể nấu ăn được, lâu lâu có thể đưa ra gợi ý có thể áp dụng được. Dẫu sao người của ta suy cho cùng đều là một thân đao kiếm, tìm được một cô nương này đi cùng, chí ít sẽ khiến người khác nghĩ ta vẫn còn có tí gì đó là một cô nương, bớt đề phòng đôi chút. Đằng nào thì ta cũng cần kẻ mài mực mà, cho ngươi đi càng hợp lý."

"...Nơi đó có ai biết sẽ chết khi nào đâu?" Cô nghe xong lời của nàng, nói nhỏ.

"Ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, còn nếu không được thì... Do ngươi xui thôi." Hạ Tinh Sương nói năng nhẹ nhàng, nhưng lời của nàng khiến cô thấy ớn.

"..."