Trong nháy mắt thế giới đã mất đi màu sắc...
Phản ứng theo bản năng thắng lý trí, chờ lúc Cố Tư lấy lại tinh thần thì cô đã đóng sầm cửa lại.
Trình Song ở bên ngoài đang xách đồ ăn chuẩn bị đi vào trong nhà đột nhiên không kịp phòng bị bị cánh cửa đập trúng vào cái mũi, đầu óc quay cuồng loạng choạng ngồi xuống dưới đất.
Trang Hàn nhìn một loạt động tác của Cố Tư, cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ, ngày thường cô đóng cửa cũng dùng sức lực lớn như vậy sao? Hay là bởi vì còn tức giận nên mới phát giận với mình?
Theo kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn mà ba nói cho hắn biết, lúc phụ nữ tức giận thì cách tốt nhất chính là phải chuyển hướng sự chú ý. Trang Hàn duỗi tay sờ sờ chóp mũi một chút, vẻ mặt ôn hòa lạ thường nói: "Đi ra ngoài sao?"
Cố Tư dựa lưng vào cửa, thanh âm hơi căng thẳng nói: "Vâng."
"Em đi đâu vậy?"
"Mua đồ ăn ạ."
"Ừm." Trang Hàn gật gật đầu, nói với Cố Tư: "Vừa đúng lúc, trưa nay tôi ăn cơm ở nhà."
A Hàn về nhà ăn cơm a!
Cố Tư ở trong thời khắc khẩn trương vẫn như cũ vì tin này mà cảm thấy vui mừng, bất giác khẽ mỉm cười.
Trang Hàn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, hắn nhìn Cố Tư một lát, kỳ quái nói: "Có thật là vừa nãy em đi ra ngoài mua đồ ăn không?"
Vẻ mặt Cố Tư nghiêm túc, gật đầu nói: "Vâng."
"Vậy đồ ăn đâu rồi?" Trang Hàn nhìn về phía đôi tay trống trơn của Cố Tư.
Khuôn mặt của Cố Tư nháy mắt tái đi, xong đời!
Đồ ăn còn ở trên tay Trình Song!
Trang Hàn nhìn Cố Tư, Cố Tư nhìn Trang Hàn, hai người yên lặng nhìn nhau....
Một lát sau, Cố Tư là người đầu tiên dời đi tầm mắt, thanh âm của cô nghe rất bình thường nói, "Ở bên ngoài a, để em đi lấy."
Trình Song bị cánh cửa đập vào mũi còn đang ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu, mới vừa nhịn được đau đứng lên đang chuẩn bị gõ cửa. Đúng lúc này cánh cửa tự động mở ra, khuôn mặt Cố Tư xuất hiện ở cửa.
Trình Song đang định nói gì đó, lại cảm thấy hoa mắt một trận, tay Cố Tư đang bưng kín miệng và mũi của anh. Đáng thương thay mũi của anh vừa bị thương nặng còn chưa đỡ hẳn, lại bị thêm một nhát nữa. Trình Song trợn trắng mắt, nước mắt chảy dài.
Cố Tư duỗi tay giật giỏ đồ ăn trên tay Trình Song, sau đó ở bên tai anh nhỏ giọng mà dồn dập nói một câu: "A Hàn đã về rồi, hôm nay không thể mời anh ăn cơm được nữa, anh đi về đi."
Nói xong Cố Tư lại nhanh chóng mở ra một khe hở đủ để lách vào, để lại Trình Song đứng ở cửa che lại cái mũi trong đau thương.
Trang Hàn thấy Cố Tư mở cửa bước ra ngoài rồi lại từ ngoài bước vào trong, trong lòng nói đây là tật xấu gì vậy? Có người không thích đi bình thường, mà cứ thích bước tới bước lui sao?
Trái tim Cố Tư đập rất nhanh, cô nở một nụ cười gượng với Trang Hàn, nói: "A Hàn, anh thích ăn canh cá không? Em mới mua được một con cá còn tươi."
Cũng lâu rồi chưa được ăn canh cá, Trang Hàn có chút nhớ mùi vị kia. Hắn là một người đàn ông độc thân ở một mình, sinh hoạt cũng rất tùy tiện. Ngày thường nếu không phải là ăn ở hàng quán cạnh công ty, thì chính là gọi cơm hộp, đồ ăn ở bên ngoài ăn nhiều thì rất dễ dàng tăng cân.
Trang Hàn gật gật đầu, "Ừ."
Tay cầm giỏ đồ ăn của Cố Tư bắt đầu run nhè nhẹ, hiếm khi Trang Hàn nói chuyện với cô bằng một vẻ mặt ôn hòa như thế, lá gan của Cố Tư cũng lớn hơn một chút, cô lại hỏi: "Anh thích ăn thịt heo như thế nào? Thích thịt kho tàu hay là sốt chua ngọt...."
"Đều được hết." Trang Hàn không phải là người kén ăn, hơn nữa hắn cũng không biết Trang Hàn ban đầu có khẩu vị gì, sợ nói nhiều sẽ bị lộ ra sơ hở, hắn nói: "Nghe em."
Trong lòng Cố Tư vui vẻ, đang định đi vào trong phòng bếp nấu ăn, thì ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ cửa. Trang Hàn tự cho là vô cùng săn sóc nói: "Em đi nấu cơm đi, để tôi ra mở cửa."
Sắc mặt Cố Tư lập tức thay đổi, Trang Hàn mới vừa đứng dậy còn chưa kịp đi, Cố Tư đã chạy nhanh như bay đến bên cạnh cửa, mở ra một khe hở nhỏ nói: "Không mua bảo hiểm, tôi không mua bảo hiểm.... Anh đi đi...."
Sau khi nói xong lại nhanh chóng đóng cửa lại, động tác như nước chảy mây trôi vô cùng liền mạch lưu loát.
Trang Hàn sửng sốt, Cố Tư quay đầu nói với hắn: "Gần đây luôn có người tới bán bảo hiểm, nếu lát nữa còn có người tới gõ cửa, thì anh...."
Trang Hàn: "?"
Cố Tư: ".... Không cần trả lời."
Trang Hàn: "Ừm...."
Sau đó Cố Tư đi vào trong phòng bếp, Trang Hàn đứng tại chỗ hồi lâu mới nhớ ra, trong khu biệt thự cao cấp này cũng có người tới bán bảo hiểm sao?
Tốc độ nấu ăn của Cố Tư rất nhanh, chưa đến một giờ mà đã làm xong bốn món ăn mặn một món canh, hơn nữa hương vị và màu sắc đều rất ổn.
Lúc Trang Hàn đi rửa sạch tay chuẩn bị ăn cơm thì Cố Tư bưng canh cá ra ngoài, cô vừa bày biện chén đũa vừa nói: "A Hàn, anh thích ăn canh trước hay là ăn cơm trước?"
"Ăn canh trước đi." Trang Hàn kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Cố Tư ân cần múc một chén canh cho hắn.
Nói thật thì Trang Hàn thấy cô như vậy rất không quen, trước kia lúc ở nhà đều là hắn xới cơm múc canh cho ba mẹ, bây giờ đột nhiên được người khác hầu hạ thì có hơi ngượng ngùng.
Trang Hàn bất động thanh sắc nhìn khuôn mặt Cố Tư, vết bầm xanh tím trên mặt cô còn chưa có hết. Tuy rằng không phải là do mình đánh, nhưng mình hiện tại cũng đã là Trang tổng, thấy vết thương trên mặt Cố Tư như thế hắn không khỏi cảm thấy có lỗi với cô.
Cố Tư đặt một chén canh cá trắng sữa ở trước mặt Trang Hàn, nói: "A Hàn, anh nếm thử đi."
Trang Hàn cúi đầu ăn canh cá, tuy thời gian ninh cá không được lâu, nhưng mà hương vị vẫn rất ngon. Một ngụm canh cá đi vào trong miệng, mùi vị thơm ngon nồng đậm tràn ngập khắp khoang miệng, Trang Hàn chỉ muốn từng ngụm lại từng ngụm ăn hết.
Nhưng mà Trang Hàn trước kia không có loại hành vi này, Trang Hàn chỉ có thể khống chế mình buông cái thìa xuống, sắc mặt thản nhiên nhận xét, "Không tồi."
Ánh mắt Cố Tư lập tức sáng lên, A Hàn đã bao lâu rồi chưa khen ngợi cô? Hình như là chưa bao giờ đi?
Trước kia, lúc tâm trạng Cố Tư vui vẻ rất thích thao thao bất tuyệt nói chuyện, nhưng ở trước mặt Trang Hàn cô không dám, cô sợ Trang Hàn thấy mình phiền. Vì thế cô ngồi đối diện với Trang Hàn, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ nói ra mỗi một câu, "Nếu thích.... Thì ăn nhiều hơn một chút đi."
Trang Hàn không biết nên nói gì, Cố Tư cũng không dám nhiều lời, hai người cứ an tĩnh ăn cơm như vậy.
Những hình ảnh này ở trong quá khứ chưa bao giờ xảy ra, lúc trước kết hôn chỉ là vì Trang Hàn muốn trả thù Cố Tư. Từ đêm tân hôn đó trở đi, Trang Hàn chưa từng cho Cố Tư một sắc mặt tốt. Rất nhiều lần hắn dẫn gái về nhà, ép buộc Cố Tư phải nhìn tận mắt cảnh hắn làm chuyện thân mật với những người phụ nữ khác.
Cho dù là lúc làm chuyện phòng the với Cố Tư, cũng rất là thô bạo, Cố Tư chưa bao giờ cảm thụ được niềm vui sướng ở trong chuyện đó.
Chỉ có bữa cơm trưa hôm nay mới làm cho Cố Tư có một chút cảm giác bọn họ là vợ chồng.
Trang Hàn không có quên nhiệm vụ của mình, tuy rằng hắn rất chán ghét với việc không thể hiểu được xuyên vào trong sách, nhưng mà muốn trở về thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Hắn muốn trở về, cho nên hắn không còn lựa chọn nào khác.
Trang Hàn suy nghĩ một lát, sau đó chủ động mở miệng hỏi: "Ngày thường em ở nhà thì hay làm gì?"
Cố Tư sửng sốt, sau đó nói: "Làm việc nhà, có thời gian thì sẽ xem TV một lát."
Trời ơi, đây là sinh hoạt hằng ngày của một người mới hai mươi mấy tuổi sao? Sinh hoạt của bà nội Trang Hàn còn đặc sắc hơn so với cô.
"Em có tính đến việc đi ra ngoài làm việc không?" Trang Hàn gợi ý, hắn cảm thấy đi ra ngoài làm việc mới có thể tiếp xúc được với nhiều người hơn, suy nghĩ của Cố Tư cũng có khả năng thay đổi.
Cố Tư ăn một miếng nhỏ thức ăn, sau đó im lặng một lúc rồi nói: "Không phải là anh... Không thích em đi ra ngoài làm việc sao?"
".... Có sao?" Trang Hàn ở trong lòng mắng Trang tổng đến mức máu chó phun đầy đầu, lúc sau nói: "À thì, hiện tại tôi đổi ý rồi."
Cố Tư liếc mắt nhìn Trang Hàn một cái, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ. Cô thận trọng nói: "Thật ra... Em không phải là không làm việc, em ở nhà cũng có thể vẽ tranh, rồi gửi cho một số tạp chí và trang web."
Từng xem qua tiểu thuyết nên Trang Hàn biết công việc mà Cố Tư thích tuyệt đối không phải là ở nhà vẽ tranh minh hoạ gì đó, hắn nói: "Em thích công việc này sao? Hay là đi ra ngoài tìm một công việc khác thích hợp hơn đi? Ở nhà mãi cũng không tốt, nếu em muốn, tôi có thể giúp em."
Cố Tư mở to mắt nhìn Trang Hàn, bây giờ cô đã thật sự hiểu được cái gì gọi là thụ sủng nhược kinh. A Hàn không chỉ cho phép mình đi ra ngoài làm việc, lại còn nguyện ý giúp mình tìm công việc?
Yêu một người, cố nhiên là chuyện của một người, không thể cưỡng cầu đối phương cũng cho mình tình cảm giống vậy. Nhưng có người nào bỏ tình cảm ra mà không hy vọng được đáp lại đâu? Cố Tư đau khổ yêu Trang Hàn lâu như vậy, sở dĩ cô kiên trì đến bây giờ, còn không phải là hy vọng có một ngày nào đó phần tình cảm chua xót này có thể được đáp lại dù chỉ một chút sao?
Lần đầu tiên được Trang Hàn quan tâm, Cố Tư cảm thấy rất xúc động. Cô cũng từng là một người vô cùng yêu thích công việc, nếu không phải bởi vì Trang Hàn cô cũng sẽ không từ bỏ. Cố Tư cảm giác được trong mắt mình hơi chua xót, chất lỏng trong suốt sắp không kìm được mà rơi xuống.
Cô khẽ cúi đầu, cố kìm những giọt nước mắt của mình.
Ngàn vạn lần không thể khóc, A Hàn không thích nhìn thấy cô như vậy.
Trang Hàn cũng không phải là người có khả năng quan sát tốt, hắn chỉ là một thẳng nam không rõ chuyện tình cảm, muốn hắn hiểu rõ được cảm giác của Cố Tư cũng quá là làm khó hắn. Thấy Cố Tư mãi không trả lời, Trang Hàn hỏi lại, "Có cần tôi giúp không?"
Cố Tư ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không, không cần, em tự tìm được."
"Ừ." Trang Hàn gật đầu.
Người ta nói phụ nữ đi ra khỏi nhà đi làm là tiền đề cho việc nam nữ bình đẳng, hắn đã nghĩ kỹ rồi. Sau khi Cố Tư đi ra ngoài làm việc thì cuộc sống mới có thể trở nên phong phú, rồi sẽ tiếp xúc với rất nhiều người đàn ông ưu tú khác, cô nhất định sẽ phát hiện ra chồng của mình quả thật chính là một tên cặn bã, chỉ cần cô đưa tờ giấy ly hôn ra mình lập tức sẽ ký. Như vậy thì cô có hạnh phúc của riêng cô, mình cũng có thể trở về, quả thật chính là chuyện vui mừng của cả hai.
Nghĩ đến đây tâm trạng của Trang Hàn tốt lên, sau khi ăn cơm xong Cố Tư thu dọn chén đũa. Trang Hàn cũng chuẩn bị rời đi, hắn sửa sang quần áo lại cho chỉnh tề, lúc chuẩn bị ra cửa thì thấy bó hoa hồng bị bỏ quên ở trên sô pha.
Bó hoa này là dành tặng cho Cố Tư, không ngờ hắn lại quên khuấy đi mất.
Trang Hàn cũng không quay đầu lại, nói với Cố Tư: "Hoa ở trên sô pha là cho em, không thích thì vứt đi."
Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, đôi tay đang cầm chén đũa của Cố Tư dừng lại, nhìn về phía bó hoa mỹ lệ ở trên sô pha kia.
Bó hoa này cô đã sớm chú ý tới, chỉ là vẫn luôn làm bộ không để ý. Lúc chưa kết hôn cô đã tận mắt nhìn thấy Trang Hàn từng mua qua rất nhiều loại hoa, nhưng chưa bao giờ tặng hoa cho mình. Lúc cô nhìn thấy bó hoa này còn suy nghĩ xem lát nữa A Hàn ra cửa thì sẽ đi với người phụ nữ nào, không phải là không ghen tị, mà là đã sớm quen với chết lặng.
A Hàn chịu ăn một bữa cơm với mình đã là rất tốt, cô không nên mong đợi quá nhiều.
Cố Tư đặt chén đũa trong tay xuống, bước chân nhẹ nhàng như là sợ tiếng bước chân đánh thức mộng đẹp của cô. Nâng bó hoa kia lên, hoa rất đẹp cũng rất thơm. Nước mắt không kìm được rơi trên cánh hoa, như là giọt sương trong suốt.