Cố Tư ngắm nhìn hoa hồng rất lâu, lúc này mới nhớ ra bàn ăn còn chưa có dọn dẹp xong. Đặt bó hoa thật cẩn thận ở trên bàn trà, cô định để lát nữa dọn xong thì tìm một cái bình đẹp cắm hoa vào.
Lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn một cái, phát hiện trên màn hình có hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là của Trình Song gọi tới. Lúc trước Cố Tư sợ hãi nên tắt chuông điện thoại, cho nên Trình Song gọi tới nhiều như vậy cô cũng không biết.
Nhớ tới lúc nãy mình còn chưa mời Trình Song vào nhà, trong lòng Cố Tư rất áy náy, lập tức nhấn vào dãy số của Trình Song gọi lại.
Trình Song dường như là vẫn luôn cầm điện thoại trên tay, mới vừa vang lên một tiếng đã nhận được, thanh âm nôn nóng của anh từ trong điện thoại truyền ra ngoài, "Tư Tư, em không sao chứ? Tên đàn ông kia có phải lại gây khó dễ với em không?"
"Tôi không sao." Cố Tư nói: "Thật xin lỗi."
"Cái gì?"
Trình Song sửng sốt một chút mới suy nghĩ cẩn thận Cố Tư là vì chuyện gì mà xin lỗi, anh nói: "Em không cần phải nói lời xin lỗi với tôi, nếu muốn nói xin lỗi, thì em nên nói lời xin lỗi với chính mình."
Hai người im lặng một lúc, Trình Song nghiêm túc nói: "Cho dù em không thích nghe tôi cũng phải nói, Trang Hàn căn bản không yêu em, em tiếp tục ở bên cạnh anh ta sẽ không có kết quả tốt. Hãy nghe tôi ly hôn với anh ta đi, về sau em sẽ gặp được người tốt hơn rất nhiều."
Nghe thấy Trình Song nói như vậy, Cố Tư trầm mặc một chút, cô nói: "A Hàn yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được."
"Anh ta yêu em?" Trong thanh âm của Trình Song tràn ngập một loại cảm xúc hận sắt không thể thành thép, "Nếu anh ta yêu em thì lại mang người phụ nữ khác về nhà nhục nhã em sao? Yêu em mà lại làm tổn thương em sao? Tỉnh lại đi, tôi và em lớn lên cùng nhau, tôi thật sự không muốn thấy em như thế này."
Cố Tư đang nghe điện thoại quay đầu đi, vừa lúc thấy trên bàn trà có một bó hoa hồng đỏ rực. Thần sắc cô phảng phất như là hạnh phúc, cô nói: "A Hàn chỉ là hiểu lầm tôi mà thôi, hiểu lầm được xóa bỏ, anh ấy sẽ phát hiện ra người anh ấy yêu vẫn là tôi. Anh cũng thấy rồi đó, hôm nay anh ấy về nhà ăn cơm trưa, còn tặng tôi một bó hoa..."
Trình Song ở đầu dây bên kia khổ sở, Trang Hàn sao có thể yêu cô được? Nếu Trang Hàn yêu Cố Tư, vậy hắn sẽ không phải là Trang Hàn nữa.
Tổng tài trong tiểu thuyết cẩu huyết ngược văn đều giống nhau ở chỗ là không có chuyện gì quan trọng để làm, bởi vì nhiệm vụ chính của tổng tài chính là vướng mắc vào các loại tình cảm với nữ chính và các nữ phụ khác.
Buổi chiều Trang Hàn đi đến công ty, thư ký xà tinh rốt cuộc cũng tìm ra điểm mấu chốt rồi. Trang tổng hỏi mình làm thế nào mới có thể làm cho một người phụ nữ hết hy vọng với hắn, sau đó mình gợi ý là đi tặng quà, kết quả Trang tổng bảo mình đi mua một bó hoa, cuối cùng bó hoa này lại đưa cho bà thím già trong nhà Trang tổng. Điều này chẳng phải là đã nói lên Trang tổng muốn cho bà thím già kia hết hy vọng?
Nói như vậy, Trang tổng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đuổi bà thím già kia đi sao?
Lúc đưa ra cái kết luận này thư ký xà tinh ở trong phòng vệ sinh phấn khích hét chói tai, một nhân viên đang bị táo bón ở buồng bên cạnh, nghe thấy tiếng hét chói tai này, lập tức liền sảng khoái...
Phấn khích qua đi thư ký lại bắt đầu hối hận, mình lại đi gợi ý cái lời khuyên chó má gì cho Trang tổng? Ngộ nhỡ Trang tổng thật sự làm như vậy, bà thím già kia không muốn đi thì phải làm sao bây giờ? Thư ký hối hận đẩy cửa ra ngoài, mở cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ nhìn mình. Ánh mắt kia rất phức tạp, không phải chỉ nhìn mỗi mình, còn luôn nhìn về vị trí phía sau lưng mình.
Bệnh thần kinh!
Thư ký trợn trắng mắt đi rửa sạch tay, dẫm lên đôi giày cao gót mười lăm centimet giống như con gà kiêu ngạo đi ra ngoài.
Trang Hàn đang ở trong văn phòng gọi điện thoại, Trang Hàn... Chính xác là mẹ của Trang tổng đột nhiên gọi điện thoại tới đây. Lúc vừa mới bắt đầu gọi trên điện thoại hiển thị ra một dãy số lạ, Trang Hàn còn tưởng là gọi lộn số rồi, kết quả lúc nghe điện thoại, truyền vào tai là thanh âm của một người phụ nữ, nói: "Con trai."
"..."
Trong lúc nhất thời Trang Hàn cũng không biết rốt cuộc đây thật sự là mẹ gọi điện thoại tới, hay là kẻ thù gọi điện thoại tới mắng hắn.
Ngay sau đó người phụ nữ kia nói: "Tối nay có rảnh không? Mẹ đã lâu không gặp con, tối nay về nhà cùng ăn một bữa cơm đi."
Nói như vậy, nhất định là mẹ hắn. Trang Hàn bình tĩnh lại, nói: "Được, buổi tối con sẽ qua."
Đang chuẩn bị cứ như vậy cúp máy, mẹ Trang tổng lại dặn dò thêm một câu: "Đưa vợ của con cùng đến nữa, ngày thường cũng không biết đến thăm mẹ, nào có con dâu như vậy?"
Trong tiểu thuyết kỳ diệu ở một chỗ, chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ chán ghét hay thậm chí căm hận nữ chính, mặc kệ là già hay trẻ. Còn chỉ cần là đàn ông, không phải thích nữ chính thì chính là có ý đồ gì đó với nữ chính. Trang tổng cùng mẹ của Trang tổng giống nhau đến kỳ quái, rõ ràng đều không thích nữ chính, lại cố tình đồng ý cho nữ chính gả vào Trang gia.
Lúc này thư ký bước vào phòng, Trang Hàn nói: "À... Con còn có việc, cúp máy trước, buổi tối con và vợ sẽ trở về nhà."
Hắn vừa mới cúp điện thoại, thư ký đã lại gần giống như là động vật không xương, hai tay quấn lấy cánh tay Trang Hàn, nở nụ cười ngọt ngào nói: "Trang tổng, người ta có lời muốn nói với anh."
Trang Hàn nổi da gà khắp người, hít một hơi nói: "Nói là được rồi, không cần phải động tay động chân, cô còn như vậy nữa thì tôi sẽ không khách khí đâu?"
"Đáng ghét ~" Thư ký ngẩng đầu dựa vào vai Trang Hàn nói: "Giữa trưa người ta nói những cái đó với anh đều là nói bừa, người ta hiện tại nghiêm túc nói lại cho anh."
Trong lòng Trang Hàn nói thể nào kì lạ như vậy, nào có chuyện tặng quà để làm cho người ta hết hy vọng?
Hắn liếc mắt nhìn thư ký một cái, lạnh nhạt nói: "Nói đi, lần này nói cho đúng, nói không đúng tôi sẽ đổi một thư ký khác."
Thư ký bị ngữ khí lạnh lùng của hắn kích thích đến mức cả người run lên, Trang tổng đột nhiên sao lại hung hãn như vậy? Có điều cũng rất thú vị a, sắp chịu không nổi...
"Nếu muốn làm cho một người phụ nữ hết hy vọng, cách tốt nhất chính là, để người phụ nữ kia biết, anh đã yêu người khác." Thư ký ghé vào bên tai Trang Hàn nói: "Trang tổng, anh muốn cho ai hết hy vọng? Người ta... Có thể giúp..."
Cách này áp dụng lên những người phụ nữ khác có thể có ích, nhưng mà áp dụng ở trên người Cố Tư một chút cũng không ổn. Trong tiểu thuyết Trang Hàn đầu tiên là dẫn đủ mọi loại gái về nhà, sau đó còn ở bên em gái nữ chính, cũng không thấy nữ chính hết hy vọng.
Trang Hàn khẽ thở dài, đau đầu nói: "Còn có cách nào khác không?" Thư ký sửng sốt, trong lòng nghĩ cách này còn không đủ tốt? Cô nói: "Trang tổng, thử đi, nói không chừng lại có hiệu quả tốt." Nói xong cô chờ mong nhìn Trang Hàn.
Trang Hàn đanh mặt trợn mắt, chỉ vào cửa nói: "Đi ra ngoài, tôi không gọi cô thì cô không được phép xuất hiện ở trước mặt tôi."
Cố Tư tìm thấy một cái bình hoa đặc biệt đẹp và cắm bó hoa kia vào, cả một buổi chiều cô đều ở trong nhà thưởng thức bó hoa kia. Trong lúc đó, cô gửi tin nhắn cho lãnh đạo công ty cũ một chút, hỏi mình có thể quay lại làm việc không.
Ban đầu chỉ nghĩ là thử một lần, bởi vì cô thật sự rất thích công việc lúc trước. Nhưng lúc trước đang làm rất tốt đột nhiên lại từ chức, cô lo lắng lãnh đạo công ty sinh ra ấn tượng không tốt với cô.
Ai ngờ không quá vài phút sau đối phương liền trả lời lại, nói rằng cô có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Cố Tư hưng phấn nhảy cẫng lên, A Hàn bỗng nhiên đối xử tốt với mình, lại còn có thể đi làm công việc mình yêu thích, cuộc sống tốt đẹp dường như đang vẫy gọi cô.
Hưng phấn một lúc, nhìn thời gian không còn sớm nữa, cô đang định đi nấu cơm tối, A Hàn nói không chừng buổi tối cũng sẽ trở về ăn cơm.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy là Trang Hàn gọi tới, trái tim Cố Tư đập thình thịch, A Hàn gọi điện thoại cho mình. Cô bắt máy, thanh âm dịu dàng nói: "Alo... A Hàn."
Trang Hàn nói: "Buổi tối cùng tôi đi về nhà ba mẹ ăn cơm, em đi chuẩn bị đi, lát nữa tôi về đón em."
Sắc mặt Cố Tư tức khắc tái đi...
Cô chính là đồ hồ ly tinh!
Tôi sớm muộn gì cũng sẽ làm cho con trai tôi ly hôn với cô! Cô đừng mơ tưởng làm thiếu phu nhân của Trang gia!
Những ngôn từ ác độc đó dường như vẫn còn ở đây, hóa thành thanh âm sắc nhọn văng vẳng ở bên tai. Cố Tư vô lực ngồi xuống, nhẹ nhàng che lại ngực, cô an ủi chính mình, "Không sao hết, chỉ là ăn một bữa cơm tối thôi, nhẫn nhịn một chút là tốt rồi..."