Không ngờ câu hỏi này, đã khiến Cát đại phu không nhịn được giải đáp cho nàng.
“Bên kia núi Yên Tề này chính là biên giới Tề quốc, bên đó là vùng đất của những kẻ man rợ, toàn bộ là người man rợ. Binh lính sau khi thua trận chạy trốn đến núi Yên Tề vào rừng làm cướp. Bắt đầu từ hai năm trước, bọn chúng cứ cách một đoạn thời gian thì sẽ xuống núi cướp bóc, đồng thời cũng sẽ cướp người Yên lên núi làm nô lệ. Năm nay hình như bởi vì người Yên phản kháng đoạt quyền, bọn sơn phỉ mới yên ổn hơn nhiều...”
Lục Cẩn Du tỉnh lại, nhìn thấy bức màn màu xám thô ráp trên đỉnh đầu, đáy mắt một mảnh mờ mịt: "Ta, tại sao ta còn đang mơ?"
"Du nhi, đệ tỉnh rồi!"
Lục Cẩn Du nghiêng đầu, liền nhìn thấy người tỷ tỷ Lục Yên Nhiên lúc nhỏ của cậu, đang bưng đồ ăn đi về phía cậu.
"Lục Yên Nhiên..."
Lục Cẩn Du khó khăn chống người lên, bắt lấy cổ tay của tỷ tỷ.
Nhưng xúc cảm vừa ấm áp lại chân thật, khiến cho cậu bỗng trừng to mắt.
"Tỉnh lại là tốt rồi, mau tới ăn cơm đi! Mợ nói, chỉ khi đệ ăn cơm thật no, ngủ thật ngon, mới có thể vui vẻ trưởng thành."
Tiểu Yên Nhiên đỡ cậu bé dậy, cầm chén cơm lên, múc một muỗng, đưa tới bên miệng cậu bé, thúc giục: "Mau há miệng ăn cơm!"
Lục Cẩn Du vẫn còn ngẩn người, nhưng lại há miệng theo bản năng.
Đợi cơm vào miệng, cậu bé mới cảm thấy không đúng, môi truyền tới cảm giác đau nhói, ngay cả cơm cũng không nhai, đã nuốt một hớp lớn, kết quả sặc gần chết.
"Khụ khụ khụ..."
"Du nhi!"
Tiểu Yên Nhiên vội vàng giúp cậu bé vỗ sau lưng, phun ra thức ăn bị sặc.
"Đợi một chút, tỷ tỷ mang nước đến cho đệ."
Nhìn bóng lưng chạy ra ngoài của tiểu Yên Nhiên, Lục Cẩn Du cứng đờ.
Cổ họng đau, nước mắt, miệng đau, còn có cảm giác mơ hồ choáng váng ở đầu, chân thực đến mức khiến cho Lục Cẩn Du không dám nghi ngờ đây là một giấc mơ nữa.
Cậu cúi đầu nhìn đôi tay của mình.
Vừa nhỏ bé lại mịn màng, vô cùng yếu ớt.
Cho nên, cậu thật sự quay về lúc nhỏ rồi?
Lục Cẩn Du không dám tin.
Hung hăng bóp bắp đùi mình một cái.
Vốn dĩ cũng không có chút thịt gì, bóp một cái, cơ hồ bóp tới xương, không chỉ có bắp đùi đau, ngay cả tay cũng đau tới tê dại, nước mắt không không chế được mà rơi xuống.
"Ta, ta sống lại rồi!"
Lục Cẩn Du trừng to hai mắt, trong lòng kích động đến khó nói nên lời.
Cậu cũng không tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện tại sao sống lại.
Dựa vào trí nhớ đứt quãng trong đầu, coi như cậu sống lại, bây giờ cậu và Lục Yên Nhiên cũng không an toàn.
Nữ nhân độc ác Hạ Du Du kia, chính là đầu sỏ hại tỷ đệ bọn họ chia cách!
Đang suy nghĩ, ngoài cửa liền truyền tới tiếng kêu mừng rỡ của tỷ tỷ cậu: "Mợ, người về rồi!"
Sắc mặt của Lục Cẩn Du trầm xuống, bất chấp đau đớn trên người, gần như là lăn một vòng từ trên giường xuống, chạy đến sau cửa, xuyên qua khe cửa, nhìn ra ngoài cửa, tiểu Yên Nhiên niềm nở chạy về phía Hạ Du Du.
Một màn này, làm cho cậu bé không nhịn được ê răng một trận, âm u nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc của Hạ Du Du, trong lòng vô cùng nghi ngờ.
Không nên như vậy.
Kiếp trước, nữ nhân độc ác này không chút do dự bán cậu và Lục Yên Nhiên.
Lúc đó, mẹ mìn mang cậu và Lục Yên Nhiên lên xe ngựa rời khỏi Cam Dương thôn.
Từ xa xa, cậu đã nhìn thấy một đám sơn phỉ tràn vào trong thôn tùy tiện cướp bóc.
Trong đó, Hạ Du Du chuẩn bị rời đi đụng phải sơn phỉ, bị một đao chém thành hai khúc tại chỗ, máu bắn ba thước, chết không nhắm mắt.
Khi đó, cậu còn nhỏ còn chưa có rời xa tỷ tỷ, cũng không hận Hạ Du Du, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Du Du chết, tự nhiên cũng không có cảm giác gì lớn. Cho tới sau này, cậu hiểu ra, đầu sỏ tạo thành sự chia cách của tỷ đệ bọn họ, khiến bọn họ trải qua một tuổi thơ thê thảm chính là Hạ Du Du!