Lúc bị hành hạ cả ngày lẫn đêm, cậu đều dựa vào việc không ngừng nhớ lại hình ảnh Hạ Du Du bị chém thành hai khúc, trút nỗi hận vô cùng vô tận kia!
Lục Cẩn Du nhìn tới đỏ mắt, gắt gao bấu vào bên cửa.
Cho dù đã sống lại, nỗi hận của cậu đối với Hạ Du Du cũng không hề giảm bớt chút nào.
Lục Cẩn Du cắn răng, đáy mắt dâng lên một mảnh khói mù.
Kiếp này, là cơ hội tự tay báo thù mà ông trời cho cậu !
Cho dù bây giờ nữ nhân ác độc Hạ Du Du này không bán tỷ đệ bọn họ, có lẽ là vì đang có âm mưu gian ác gì đó, cậu cũng muốn tự tay giết chết nàng, báo mối thù kiếp trước!
"Ừ?"
Bỗng nhiên Hạ Du Du cảm thấy sau lưng dâng lên một cổ ớn lạnh.
Nhiều năm trong mạt thế đã rèn luyện được cho nàng trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm, nàng theo bản năng quét mắt về phòng phía tây.
Trong khe cửa nhỏ bé, một bóng người thoáng qua.
Tiểu phản diện rình trộm nàng?
Hạ Du Du khẽ nhíu mày, hỏi tiểu Yên Nhiên: "Đệ đệ của ngươi thế nào?"
Tiểu Yên Nhiên cười: "Tỉnh rồi! Yên Nhiên đang đút đệ ấy ăn cơm! Chẳng qua là vừa bị sặc, nên ta đi ra lấy nước."
Hạ Du Du gật đầu: "Đi, ta và ngươi đi thăm nó một chút."
Tiểu Yên Nhiên không có ý kiến, đi ở phía trước dẫn đường, đẩy ra cửa phòng phía Tây ra.
Hạ Du Du đi vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy tiểu phản diện rúc ở trong góc giường.
Bởi vì vừa bị thương, khóe miệng bị đập sưng, cái trán bị bọc lại, khuôn mặt trắng như giấy, ốm yếu giống như đứa trẻ bằng sứ vậy. Vào lúc nhìn thấy nàng, lập tức sợ hãi vùi đầu vào giữa hai chân, rụt người lại, giống như nàng là thú dữ vậy..
Chuyện này...
Có chút kì lạ!
Hạ Du Du hơi cong môi, buổi trưa tiểu phản diện cũng không sợ nàng như vậy.
Từ trên núi quay về tới bây giờ, lúc này nàng và tiểu phản diện mới đối mặt với nhau?
Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Hạ Du Du sờ đầu của tiểu Yên Nhiên.
Sau khi kêu cô bé chăm sóc đệ đệ thật tốt, mới rời khỏi phòng.
Chuẩn bị ướp số thịt còn dư lại hôm nay.
Tiểu Yên Nhiên không nghĩ tới Hạ Du Du sẽ đột nhiên gần gũi với mình, nhất thời sửng sốt một chút.
Đợi người đi nửa ngày, mới tỉnh hồn, vui vẻ đi tới trước mặt đệ đệ, nói: "Du nhi, đệ thấy không? Vừa rồi mợ xoa đầu tỷ! Mợ thật dịu dàng!"
"Giả vờ giả vịt!"
Lục Cẩn Du cười lạnh: "Nữ nhân độc ác đó là cố ý đối xử tốt với tỷ, làm cho tỷ buông lỏng cảnh giác! Cái giá tám lượng bạc không đủ thỏa mãn nàng ta. Đợi khi tìm được cơ hội, nhất định sẽ bán chúng ta với giá cao hơn!"
"Không, không thể nào?"
Tiểu Yên Nhiên bị nụ cười lạnh bất ngờ của cậu bé làm cho da đầu tê dại, cảm thấy lời này đệ đệ quá kì lạ, hoàn toàn không giống trước kia, khiến cho cô bé không nhịn được véo gò má của Lục Cẩn Du, cau mày: "Du nhi, đệ đừng cười như vậy, thật khó coi! Nói bậy, có phải té bị thương tới đầu rồi hay không?"
"Đệ không có!"
Lục Cẩn Du vừa bị nhéo đau vừa sắp bị cô bé làm tức chết, không nhịn được đẩy tay của cô bé ra nói: "Lục Yên Nhiên, rốt cuộc tỷ có tin đệ hay không?"
Tiểu Yên Nhiên mờ mịt a một tiếng: "Du nhi, đệ thật kì lạ. Nói chuyện giống như...giống như đột nhiên biến thành người lớn vậy, nhưng rõ ràng đệ vẫn còn là con nít mà..."
Lục Cẩn Du ngẩn ra, mới nhớ đến bây giờ mình mới năm tuổi.
Lời nói thì là lúc mười lăm tuổi!
Cũng may Lục Yên Nhiên không biết chuyện linh hồn chuyển kiếp gì đó, mới không hoài nghi thân phận của cậu.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của cậu trầm xuống.
Hạ Du Du gặp được ở lần này khác với Hạ Du Du của kiếp trước, có phải vì nàng và cậu cũng giống nhau, đều sống lại?
Nếu quả thật là như vậy, vậy thì càng không thể bỏ qua cho Hạ Du Du, chắc chắn nàng có âm mưu quỷ kế khác để hại cậu và Lục Yên Nhiên!
Lục Cẩn Du cắn răng, bắt lấy bả vai của tiểu Yên Nhiên, nói: "Tỷ phải tin đệ! Lục Yên Nhiên, chúng ta phải cùng nhau sống tiếp, phải rời khỏi nơi này! Không thể ở cùng với nữ nhân ác độc Hạ Du Du nữa!"
Gầy đây hảo cảm của tiểu Yên Nhiên đối với Hạ Du Du chợt tăng lên.
Nghe thấy đệ đệ thúi cứ nói nữ nhân độc ác mắng Hạ Du Du, sắc mặt cũng ngày càng trầm xuống, ánh mắt nhìn Lục Cẩn Du cũng ngày càng lộ ra kì quái.
Cô bé còn nhỏ, nhưng không ngốc.
Trước kia cô bé đã nghe đầu bếp Vương nói chuyện với người ta, con dâu của Ngô gia bị oan mà chết, hồn phách hoá thành ác quỷ nhập vào người quay về báo thù, giết nbà bà ác độc kia của nàng ta. Người bị nhập, tính cách sẽ thay đổi lớn, hành động cử chỉ khác hoàn toàn so với trước kia!
Bây giờ hành động và cử chỉ của đệ đệ thúi chính là hoàn toàn khác so với trước kia, chẳng lẽ đây chính là bị con quỷ nào đó nhập rồi?!
Nghĩ tới loại khả năng này.
Cô bé gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Cẩn Du, càng nhìn càng hoảng sợ.
Đến cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được chợt đẩy Lục Cẩn Du ra nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Mặt Lục Cẩn Du đầy khó hiểu.
Chốc lát, chỉ thấy tỷ tỷ của cậu vô cùng lo lắng kéo một sợi dây thừng đi vào.
Không đợi cậu kịp phản ứng, liền đè cậu ngã lên trên giường, trói cậu lại, rưng rưng nước mắt nhưng đầy kiên quyết nói: "Du nhi đệ đừng sợ, tỷ tỷ nhất định sẽ đuổi ác quỷ trên người đệ ra ngoài!"
Lục Cẩn Du: "???"
Cái gì… ác quỷ?